Ôn Khanh Mộ tắm xong đi ra, vừa đi anh.
vừa lau mái tóc còn ướt.
Tô Lạc Ly lập tức tiến lên.
“Trời ơi, anh hại chết em rồi!”
“Sao thế, anh tắm mà còn hại em à?” Ôn.
Khanh Mộ vẫn cứ lau đầu và chẳng hề để tâm.
“Sao anh lại không lưu số điện thoại của
mẹ anh vào thế hả? Em lại không biết bà ấy là ai, bà ấy vừa nghe máy là chất vấn em là ai luôn.
Khi ấy em cũng ngớ ra, nói chuyện
không khách sáo lắm.”
“Mẹ anh?”
Ôn Khanh Mộ khựng lại.
Tô Lạc Ly lập tức đưa điện thoại di động cho Ôn Khanh Mộ.
“Mẹ anh vừa gọi điện cho anh đấy, có lẽ là tức giận rồi, em chưa nói xong thì bà ấy đã cúp máy luôn.
Mau gọi lại cho bà ấy đi.”
Ôn Khanh Mộ lấy điện thoại rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Tô Lạc Ly ngồi trên giường với vẻ phiền muộn.
Đây là một sự hiểu lầm, thứ nhất Ôn Khanh Mộ không lưu số điện thoại của mẹ, thứ hai Tô Lạc Ly cũng không ngờ người có giọng phụ nữ trẻ trung như thế lại là mẹ chồng của mình!
Nhưng Tô Lạc Ly lại cảm thấy không đúng lam.
Mục Nhiễm Tranh từng nói, bà cô của anh cưới muộn đẻ muộn, ba mươi lăm tuổi mới sinh ra Ôn Khanh Mộ, tính ra năm nay đối phương cũng phải sáu mươi tuổi rồi.
Nhưng nghe giọng của bà lại vô cùng trẻ tuổi, giống như phụ nữ hai, ba mươi tuổi vậy.
Ôn Khanh Mộ đi đến phòng đọc sách, tiện tay khóa cửa lại, sau đó gọi cho Mục Chỉ Huyên ngay lập tức.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy.
“Mẹ, mẹ tìm con có việc gì không?”
“Người phụ nữ vừa rồi là thế nào? Cô ấy nói mình là vợ con, đã muộn thế này hai đứa còn ở cạnh nhau, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mục Chỉ Huyên tức giận chất vấn.
"À...!thì là vợ con đấy...!chẳng phải mẹ bảo con lấy cô ấy à?”.
Ôn Khanh Mộ cũng không biết giải thích thể nào.
“Mẹ bảo con cưới cô ấy nhưng không bảo con...!Tiểu Mộ, rốt cuộc chuyện của hai đứa là thế nào? Bắt đầu sống chung với nhau roi à?"
“Ừm...!rốt cuộc mẹ tìm con có việc gì không?”
Ôn Khanh Mộ đánh trống lảng một cách cứng nhắc.
“Mẹ đang hỏi con đấy, rốt cuộc chuyện của hai đứa là thế nào?”
“Mẹ, thế nào là thế nào, con cũng lấy cô ấy rồi, đương nhiên là phải sống với nhau chứ”
“Con hồ đồ quả đấy, Tiểu Mộ!”.