“Đến đây đi Giản Ngọc, tôi muốn xem xem anh định kết liễu tôi thế nào!” Ôn Khanh Mộ cởi vài cúc áo ra.
Khoé môi bên trái của Giản Ngọc nhếch lên thật cao.
“Anh không sợ tôi nói cho Tô Lạc Ly à?”
“Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ vào! Hôm nay anh chết thì không còn ai biết bí mật này nữa, vừa lúc có thể bổ sung máu cho cơ thể tôi!”
Ôn Khanh Mộ lộ vẻ hung dữ.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Tô Lạc Ly, cô chưa bao giờ nghĩ Ôn Khanh Mộ lại có một mặt hung dữ như vậy.
Khoảnh khắc đó cô cảm thấy đây không phải là Ôn Khanh Mộ!
“Vậy được rồi, để xem hôm nay tôi vì dân trừ hại, hay là ma cà rồng anh được như ý!”
Giản Ngọc cầm con dao găm lao về phía Ôn Khanh Mộ.
Vào đêm trăng tròn, Ôn Khanh Mộ luôn có khát vọng cực kỳ mãnh liệt với loài người, anh điên cuồng muốn được uống máu người.
Cuộc chiến giữa hai người khó phân thắng bại.
Tô Lạc Ly nhìn hai người trước mặt, không ngờ độ cao Ôn Khanh Mộ có thể nhảy được lại bằng chiều cao của một người!
Đó chắc chắn không phải điều mà con người có thể làm được.
Dường như mỗi một chiêu của hai người đều có thể đoán đúng ý đối phương, anh không thể làm hại tôi, tôi cũng không thể làm hại anh.
Nhất thời khó có thể phân thắng bại, đột nhiên ôn Khanh Mộ có vẻ chiếm thế thượng phong, Giản Ngọc liên tục lùi về sau.
Ôn Khanh Mộ vốn đã rất cáu vì Giản Ngọc luôn có thể đoán được nước đi của anh, khi chiếm được thể thượng phong, đương nhiên anh sẽ thừa thắng xông lên.
Nhưng vào lúc này, Ôn Khanh Mộ nhảy vọt lên không, giẫm mạnh xuống Giản Ngọc!
Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, Giản Ngọc cấp tốc né đi, Ôn Khanh Mộ giẫm hụt vào khoảng không, bỗng nhiên anh cảm thấy dưới chân hơi mềm.
Khi anh muốn rụt chân lại thì Hoắc Vũ Long đã nhanh chóng kéo sợi dây thừng trong tay!
“Bịch” một tiếng, một chân của Ôn Khanh Mộ lọt xuống hố khiến anh nhất thời không thể cử động.
Giản Ngọc lập tức bước tới dùng tay kẹp cổ Ôn Khanh Mộ, còn Hoắc Vũ Long thì túm.
lấy cánh tay anh.
.