Ôn Khanh Mộ đã bị khống chế một chân và một tay, anh chỉ còn một chân, một tay để chống lại.
Nhưng dù vậy Giản Ngọc vẫn thấy rất gian nan, anh ta ngước mắt lên nhìn mặt trăng.
ra, bước từng bước về phía ba người.
“Ly Ly..” Giờ phút này Ôn Khanh Mộ biết thân phận của mình đã bị bại lộ.
Trong mắt Tô Lạc Ly đầy vẻ không dám tin, làm sao cô có thể tin người đàn ông ở bên mình sớm tối, người đàn ông mà cô hết mực yêu thương lại là ma cà rồng chứ?
“Lạc Ly, đâm chiếc răng sói đó vào tim cậu ta là có thể diệt trừ mối nguy hại này cho loài người chúng ta!”
Hoắc Vũ Long hét lên với Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly sờ vào chiếc răng sói trước ngực, cầm nó lên nhìn.
Khi thấy Tô Lạc Ly cầm chiếc răng sói lên, cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng tin lời tiên tri của mẹ là đúng.
Cô thật sự muốn giết anh.
Mắt anh phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt,
cùng màu với màu của ánh trăng.
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly, đó là người con gái anh rất yêu, là người con gái anh cố gắng hết sức để bảo vệ và thương yêu.
Giờ đây, cô đang cầm vũ khí có thể giết anh đi về phía anh.
Giản Ngọc thấy Tô Lạc Ly không nói gì, chuyện này đối với ai cũng rất tàn nhẫn,
“Lạc Ly, cháu còn ngây ra đó làm gì? Mau giết cậu ta đi, cậu ta là ma cà rồng, hai đứa không thể ở bên nhau, giữ cậu ta lại chỉ càng thêm hoạ cho nhiều người!”
Hoắc Vũ Long quát lên thúc giục Tô Lạc Ly.
“Anh ta là ma cà rồng, giết anh ta đi!”
“Không, không phải như vậy, anh ấy là người đàn ông của mình!”
Trong đầu Tô Lạc Ly có hai người đang đánh nhau, một người bảo cô giết ôn
Khanh Mộ, người còn lại đang cố gắng ngăn cản cô.
Giết hay không giết?
Tô Lạc Ly chìm trong đống suy nghĩ hỗn loạn.
Mặt trăng càng lúc càng lên cao, sức mạnh trong cơ thể Ôn Khanh Mộ ngày càng lớn, khát vọng uống máu người của anh cũng càng mạnh,
“Lạc Ly, đừng chần chừ nữa, nếu còn chần chừ nữa là cả ba chúng ta đều sẽ chết!” Hoắc Vũ Long lại hét lên với Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly nhìn chiếc răng sói trước mặt, cô nắm chặt nó bằng tay phải, sau đó giơ lên.
Có lẽ, mọi chuyện nên kết thúc rồi..