Tin nhắn được gửi đi một lúc lâu mới có tin trả lời.
"Em đang quay phim, quay phim và vẫn luôn quay phim.
Cuối cùng anh đã có thời gian rảnh rỗi."
"Ừ, buổi tối anh có thời gian sẽ gọi video cho em.
Em làm việc trước đi."
Ôn Khanh Mộ gửi tin xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật may là Tô Lạc Ly không
nghi ngờ gì.
Nhìn tài liệu chất đống như núi trên bàn, Ôn Khanh Mộ không xử lý ngay mà gọi Doãn Cẩn vào.
"Cậu giúp tôi liên lạc với đội chế tạo mô hình cơ thể người."
"Sếp cần đội chế tạo mô hình cơ thể người ạ?" Doãn Cẩn rất kinh ngạc.
Gần đây Ôn.
Khanh Mộ càng lúc càng kỳ lạ.
"Không sai"
"Sếp Ôn, sếp định làm gì vậy?" Doãn Cẩn không khỏi tò mò hỏi.
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy thú vị thôi.
Sau khi cậu liên hệ được thì gửi cách thức liên lạc cho tôi là được, tự tôi sẽ liên hệ."
"À, được, vậy tôi sẽ đi tìm ngay"
Doãn Cẩn rời khỏi văn phòng.
Cho dù anh ta không biết ôn Khanh Mộ tìm đội chế tạo
mô hình cơ thể người làm gì nhưng vẫn đi làm.
Nói không chừng sếp muốn dỗ cho Tô Lạc Ly vui vẻ thôi.
Ôn Khanh Mộ ngồi trong phòng làm việc, hai tay đỡ đầu mình.
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ quá mức lao tâm lao lực như bây giờ.
Thật ra suy nghĩ cẩn thận thì đây chưa chắc đã là kết cục tốt nhất.
Nhưng anh vẫn cố chấp đi về phía trước.
Ôn Khanh Mộ nhìn đống tài liệu rồi nhanh chóng cầm lên, đặt ở trước mặt và bắt đầu nghiêm túc xem.
Giờ hẹn với Mục Nhất Hân đã đến.
Trong tuần qua, Tô Kiêm Mặc kiên trì đi học, nghiêm túc ghi chép từng bài giảng của giáo viên, bởi vì có lẽ đây là lần cuối cùng cậu gặp mặt giáo viên, lúc tan học còn tặng giáo viên một món quà nhỏ.
Mà trong một tuần này, cậu có nhiều thời gian hơn, không tiếp tục thiết kế lại tới Studio làm váy cưới.
Bởi vì có các bạn học giúp đỡ nên tiến độ may váy cưới rất nhanh, cũng cho cậu có nhiều thời gian làm việc khác.
Lại là thứ bảy, lại là sân trường vắng vẻ.
Tô Kiềm Mặc cố ý thay một chiếc áo sơ mi
màu hồng nhạt.
Cậu rất ít khi mặc màu sắc tươi sáng như vậy.
Đây là buổi hẹn hò cuối cùng của bọn họ rồi..