Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 741



Chương 741

“Lạc Ly, em cứ ở đây chờ tin tức của anh. Nếu có tin tức gì, anh sẽ lập tức báo cho em biết.”

“Em đi cùng anh!”

“Em có hộ chiếu sao?”

Cuối cùng Tô Lạc Ly không đi cùng Giản Ngọc vì không có hộ chiếu, không thể ra nước ngoài nhưng anh ta lại không thể chờ thêm giây phút nào cả.

Tô Lạc Ly vẫn luôn ở trong nhà chờ tin tức, lặng lẽ cầu nguyện cho Ôn Khanh Mộ không có việc gì.

Cô vừa lo lắng còn vừa tự an ủi mình, Ôn Khanh Mộ là ma cà rồng, năng lực của anh ấy vượt xa con người, những chuyện nhỏ nhặt không thể gây ảnh hưởng cho anh ấy được.

Nhưng cho dù nghĩ vậy, Tô Lạc Ly vẫn gần như không ngủ suốt ba ngày.

Đến ngày thứ tư, Giản Ngọc cuối cùng đã trở về.

Tô Lạc Ly thậm chí không để ý tới chuyện đi dép, vội vàng chạy từ trên tầng xuống.

“Anh Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giản Ngọc chỉ cúi đầu không nói lời nào.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói mau đi!” Tô Lạc Ly thấy dáng vẻ Giản Ngọc như vậy thì đoán được đại khái không phải là chuyện gì tốt.

“Ôn Khanh Mộ đâu? Anh ấy không về với anh à? Anh ấy bị thương đúng không? Bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện à? Em sẽ tới bệnh viện ngay!”

Bởi vì Giản Ngọc không nói lời nào nên Tô Lạc Ly chỉ có thể tự nói tự trả lời. Cô nghĩ đến kết quả xấu nhất là Ôn Khanh Mộ bị thương nặng nên vừa nói xong đã chuẩn bị chạy ra ngoài. Giản Ngọc nắm lấy cánh tay cô giữ lại.

“Em không cần đi bệnh viện đâu, anh ta không có ở đó.”

“Vậy anh ấy ở đâu? Anh nói mau nói đi, đừng làm em sốt ruột nữa!”

Giản Ngọc lặng lẽ đi tới ghế sa lon và ngồi xuống. Tô Lạc Ly lập tức đi theo.

“Anh nói đi mà!”

“Chúng ta có thể tìm một chỗ vắng người nói chuyện này được không?”

Tô Lạc Ly nhìn dì Phương và Lê Hoa rồi kéo Giản Ngọc lên phòng làm việc trên tầng, còn khóa cả cửa lại.

“Bây giờ anh có thể nói được chưa?”

“Lạc Ly, anh hi vọng em có thể bình tĩnh một chút.”

“Em không thể bình tĩnh được. Anh có biết ba ngày qua em đã sống thế nào không? Anh nói nhanh đi, đừng úp úp mở mở nữa!”

Tô Lạc Ly cảm giác mình sắp phát điên rồi.

“Ôn Khanh Mộ… anh ta bị đàn sói trắng trong núi tuyết tấn công, bất hạnh… qua đời rồi.”

Giản Ngọc cố gắng nói chậm lại. Anh ta biết điều này quá tàn nhẫn nhưng lại là sự thật.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể như vậy được, anh đang lừa em! Chắc chắn là anh đang lừa em, anh đang nói đùa với em thôi!”

Sao Tô Lạc Ly có thể tin được chuyện này là sự thật chứ? Cô nắm chặt lấy tay áo của Giản Ngọc.

“Lạc Ly, em bình tĩnh lại đi! Những gì anh nói đều là thật!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.