Chương 779
“Chúng tôi đúng là con người, để bảo vệ bản thân, chúng tôi không thể không đưa ra hạ sách này, chỉ cần mấy người không làm hại chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không để nó làm hại mấy người.” Giản Ngọc dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn toàn bộ hội trường.
Cả hai người đều mang dây chuyền răng sói, ma cà rồng đương nhiên không dám tùy tiện tiếp cận.
Ôn Hạo cuối cùng cũng đứng ra, “Đây là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, thật ngại quá, đã khiến cho mọi người sợ hãi rồi, hôn lễ ngày hôm nay kết thúc tại đây, chúng tôi có chút việc nhà cần phải xử lý.”
Các vị khách mời đều đồng loạt nhìn nhau, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Lạc Ly, vừa rồi anh còn chưa kịp phản ứng lại.
“Anh còn tưởng rằng đang nằm mơ chứ, Ly Ly, có thật là em không?”
“Là em.”
Ôn Khanh Mộ ôm chặt Tô Lạc Ly vào lòng, cho đến khi ôm cô vào lòng anh mới cảm thấy tất cả đều là thật.
“Tốt quá rồi, thật sự là em, Ly Ly, thật sự là em!”
Mục Chỉ Huyên lập tức nhờ vài người bạn đến giúp làm yên lòng khách, khách mời của Love Valley đều trở về nhà của mình, còn gia tộc Butt được Ôn Hạo mời đến một căn biệt thự khác.
Đám cưới vốn đang sôi động bỗng trở nên náo loạn, sau đó lại trở nên yên ắng.
Ôn Khanh Mộ hoàn toàn không quan tâm những chuyện này, trực tiếp dẫn Tô Lỵ về phòng của anh.
Anh phấn khích đến mức không biết phải làm gì, cứ nhìn vào khuôn mặt của Tô Lạc Ly.
Trên mặt Tô Lạc Ly có vết máu, Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đau không? Sao lại bị như vậy?’
“Bị cành cây quệt phải, không có gì to tát cả.”
Mặc dù Tô Lạc Ly chỉ miêu tả qua loa thôi, nhưng có trời mới biết ba ngày nay cô và Giản Ngọc đã trải qua những gì.
Thoát khỏi cõi chết không còn đủ để khái quát những gì họ đã trải qua nữa rồi.
Hai người em nhìn anh, anh nhìn em, thế mà lại không có nhiều lời muốn nói, đã hơn hai tháng không gặp nhau rồi, có lẽ là có quá nhiều lời muốn nói nên không biết phải nói gì trước.
“Em thật sự có thai rồi à?” Ôn Khanh Mộ đột nhiên nói một câu.
“Đúng vậy, anh sắp làm bố rồi.” Tô Lạc Ly nhìn đôi mắt không khỏi trở nên ẩm ướt của Ôn Khanh Mộ.
“Anh sắp làm bố rồi, anh thật sự sắp làm bố rồi!” Ánh mắt Ôn Khanh Mộ dán vào bụng Tô Lạc Ly, đưa tay sờ sờ, “Nhưng mà…”
Nụ cười trên mặt anh đột nhiên biến mất.
Khi biết tin Tô Lạc Ly mang thai, phản ứng đầu tiên của anh đương nhiên rất phấn khích, nhưng khi nghĩ đến bản thân…
Tô Lạc Ly cầm tay Ôn Khanh Mộ đặt trên bụng dưới của mình, “Đã ba tháng rồi, em biết anh đang nghĩ gì, nếu như đứa bé đến rồi thì chúng ta sẽ chấp nhận nó, đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa, được không?”
“Được, anh chấp nhận nó!” Ôn Khanh Mộ gật đầu lia lịa như một đứa trẻ, một lần nữa ôm Tô Lỵ vào lòng.
“Ly Ly, anh rất nhớ em, vô cùng vô cùng nhớ em.”