Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 808



Chương 808

“Nếu như bố đoán không nhầm thì đàn sói đã tiếp nhận con là vì ban đêm mắt con cũng sẽ sáng lên như chúng. Vào ban đêm, mắt của ma cà rồng sẽ hơi sáng lên, đó cũng chính là lý do mà đàn sói chịu chấp nhận con. Nếu như con giải phong ấn thì chắc hẳn ánh sáng trong mắt con sẽ không còn nữa, nên đàn sói sẽ bài xích con.”

Ôn Hạo nói ra phân tích của mình, mấy ngày qua ông vẫn luôn suy nghĩ về những vấn đề đó.

Giản Ngọc cẩn thận nghĩ lại đến những chuyện đã xảy ra hồi anh ta còn nhỏ.

“Kể ra thì đúng là có sự thay đổi, tôi nhớ là khi bắt đầu có ký ức thì tôi đã bò trong khắp rừng rậm rồi, khi đó trên người tôi sẽ không có vết thương nào cả. Nhưng sau này thì khác, có một khoảng thời gian, trên người tôi lúc nào cũng là những vết thương chảy máu.”

Đó là khoảng thời gian mà Giản Ngọc không hề muốn nhớ lại chút nào.

Bởi vì trên tay anh ta có rất nhiều sẹo nên bây giờ lúc nào anh ta cũng đeo găng tay, chỉ để lộ ra mấy đầu ngón tay mà thôi.

Anh ta cũng chưa bao giờ mặc đồ mùa hè, lúc nào cũng khoác áo để che khuất làn da trên cơ thể mình bởi vì anh ta đã có rất nhiều vết thương.

“Con nghĩ kỹ lại xem đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến con phải thay đổi như thế?” Ôn Hạo tiếp tục dẫn dắt.

“Tôi nhớ là có một đoàn người trộm mộ đi vào rừng rậm rồi phát hiện ra tôi. Họ thấy chân tay tôi nhanh nhẹn thì muốn tôi đi dò mộ cùng. Thế là tôi đi theo họ đến ngôi mộ dưới lòng đất, ngôi mộ đó có rất nhiều loại bẫy khác nhau, cũng may là thân thủ của tôi tốt nên đã tránh được hết, nhưng những người đi cùng thì đã chết mất kha khá.”

Tất cả mọi người, kể cả Ôn Khanh Mộ đều tập trung nghe Giản Ngọc kể chuyện.

“Chúng tôi đã đi quanh ngôi mộ đó một lúc lâu nhưng vẫn không đi vào được bên trong ngôi mộ chính. Nhưng lại phát hiện ra ở đó có một hồ nước, chỉ cần đi qua hồ nước đó là có thể đi vào phần mộ chính. Vậy là họ bảo tôi đi.”

“Nhưng mà đúng lúc đi vào hồ nước tôi lại có cảm giác như cả người bị thiêu sống vậy, mà đám người kia cũng vội vàng rời khỏi ngôi mộ đó. Lúc đó tôi đã ngất đi, cũng không nhớ được là mình đã rời khỏi đó kiểu gì.”

“Tóm lại thì khi quay lại rừng thì tôi có cảm giác mọi thứ đều là lạ, thậm chí có sói hú với tôi, nhưng khi đó tôi không để ý đến chuyện đó lắm.

“Chắc hẳn là hồ nước kia đã giải trừ phong ấn trên người con rồi! Không sai đâu, bố cũng đã từng nghe truyền thuyết về hồ nước đó rồi, nhưng không biết nó nằm ở đâu.” Ôn Hạo nói với vẻ chắc nịch.

“Vậy tức là chúng ta phải quay lại rừng rậm Zalava lần nữa rồi đi tìm hồ nước đó thì sẽ giải trừ được phong ấn trên người anh đúng không” Tô Lạc Ly hưng phấn nhìn sang Ôn Khanh Mộ.

“Chúng ta có thể thử một lần, biết đâu lại có thể giải trừ được phong ấn. Nhưng mà rừng Zalava có địa hình rất hiểm trở, sương mù dày đặc, anh cũng không chắc là chúng ta sẽ tìm được chỗ đó.”

“Vậy chúng ta cứ thử một lần đi, nếu giải trừ được phong ấn trên người anh thì tốt!”

Tô Lạc Ly là người hưng phấn nhất trong số những người ở đây.

“Anh Ngọc, anh cũng nói là nếu chúng ta đi đường bộ thì trên đường về sẽ phải đi qua khu rừng Zalava đó mà. Vừa khéo chúng ta cũng có thể đi qua đó.”

“Không đi đường bộ nữa, bụng em to như vậy rồi thì đi đường bộ kiểu gì?” Ôn Khanh Mộ nhíu mày lại, anh không muốn để cho Tô Lạc Ly gặp nguy hiểm chút nào.

“Không có gì đáng ngại cả.”

“Sao lại không có gì đáng ngại, sau này chúng ta nói chuyện này sau, cứ đợi cho em sinh con đi đã.”

Thái độ của Ôn Khanh Mộ kiên quyết đến lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.