Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 940



Chương 940

Tô Lạc Ly đã đến bên bờ vực sụp đổ rồi, cô thà hai người cãi nhau một trận chứ không muốn hai người cứ gượng gạo thế này.

“Là anh sai. Anh không nên nghe lời em, anh nên giải quyết chuyện này cho em, khỏi phải để người đàn ông đó chơi trội!”

Giọng nói gắt gỏng của Ôn Khanh Mộ vang vọng trong xe.

Tô Lạc Ly hoàn toàn sững sờ, cô cho rằng Ôn Khanh Mộ tức giận là vì mình với Mộ Dung Dịch lén lút ra ngoài ăn cơm, Mộ Dung Dịch còn uống nhiều rượu, suýt chút nữa là động tay động chân với mình.

Không ngờ anh lại đang giận chính anh.

“Sau này anh không nghe lời em nữa! Em là người phụ nữ của anh, chỗ dựa của em chỉ có thể là anh!”

Ôn Khanh Mộ phát cáu thế này khiến Tô Lạc Ly dở khóc dở cười.

“Chồng ơi, em không có trách anh mà.”

“Nhưng anh trách bản thân anh! Nếu lúc đầu anh giải quyết chuyện này giúp em thì cũng chẳng đến lượt tên nhóc kia giúp em, em cũng sẽ không ra ngoài ăn cơm với anh ta, cũng sẽ không vì anh ta uống nhiều mà suýt chút nữa thì…”

Đột nhiên Ôn Khanh Mộ quay đầu sang nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly.

“Anh ta chạm vào em chưa? Có hôn được em chưa? Có sờ vào đâu chưa?”

Tô Lạc Ly đỏ mặt, thậm chí cô còn nghe thấy người ở phía trước đang cười thầm.

“Chưa, chưa làm gì hết.”

“Anh ta luôn ôm lấy em, muốn động tay động chân với em, anh thấy hết rồi!”

“Về nhà rồi em lập tức đi tắm, sau đó không bao giờ mặc lại bộ đồ này nữa, được chưa?”

Tô Lạc Ly rất hiểu Ôn Khanh Mộ, người đàn ông này lại ghen rồi.

Ôn Khanh Mộ không nói gì quay đầu đi.

Hai người về đến nhà, việc đầu tiên Tô Lạc Ly làm chính là vào phòng tắm, tắm táp thoải mái rồi bảo giúp việc vứt hết quần áo mình đã thay ra.

Cô không muốn để lại ký ức không hay gì cho Ôn Khanh Mộ.

Lúc Tô Lạc Ly làm xong tất cả những chuyện này, Ôn Khanh Mộ vẫn đang bực bội ngồi trên giường.

“Được rồi, đừng giận nữa.”

“Người đàn ông đó là ai mà lại có cùng suy nghĩ với anh? Vốn dĩ anh muốn giúp em tìm một người đức cao vọng trọng, ký một thỏa thuận bất ngờ, cuối cùng không tìm được ai thích hợp.”

Rõ ràng câu cuối cùng, giọng Ôn Khanh Mộ yếu đi.

Anh là một người đàn ông rất kiêu ngạo, sao có thể cho phép người đàn ông khác cướp ngay trước mặt mình được?

“Đều đã qua rồi mà.”

“Anh không cho qua được, không ngờ em lại đồng ý đi ăn riêng với anh ta mà không dẫn theo vệ sĩ! Em muốn làm gì?”

Nói đi nói lại thì anh vẫn để bụng chuyện cô với anh ta đi ăn riêng.

“Dù sao thì người ta cũng giúp em, em chỉ đến nói với anh ta tiếng cảm ơn thôi, làm sao em biết anh ta có ý đồ với em được chứ.”

“Anh ta còn có ý đồ với em? Ý đồ gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.