Chương 996
“Đợi chút, tôi đã nói hết câu đâu. Tôi chỉ nói là nếu tôi nói một câu thì ông ta sẽ không dám làm ầm lên nữa, nhưng tôi cũng có thể nói một câu khiến ông ta làm lớn chuyện này đến cùng đấy.”
Nụ cười của Tô Khôn khựng lại, ông ta và Vương Vãn Hương quay sang nhìn nhau.
“Con rể, bố không hiểu câu này của con cho lắm.”
“Ông gọi ai là con rể đấy? Tôi đã bao giờ thừa nhận rằng tôi là con rể nhà họ Tô các ông chưa? Các ông đuổi Ly Ly ra khỏi nhà từ lâu rồi cơ mà. Cô ấy không phải là con gái của ông thì sao tôi lại là con rể của mấy người?”
“Con nói gì thế, trước đây gia đình bố hiểu nhầm nhau thôi mà, làm gì có người bố nào mà không nhận con gái mình chứ? Trước kia bố chỉ nói nhảm thôi, làm gì có chuyện không nhận con bé là con mình!”
Tô Khôn vội vàng giải thích với vẻ khúm núm.
“Hiểu nhầm? Hóa ra cái chết của Kiêm Mặc là hiểu nhầm à. Vậy lần tới tôi và Ly Ly đi đốt vàng cho cậu ấy thì sẽ nói cho cậu ấy biết rằng cái chết của cậu ấy chỉ là một sự hiểu nhầm thôi nhé.”
Vẻ mặt của Tô Khôn lập tức trở nên khó coi: “Kiêm Mặc đã qua đời rồi thì đừng có đi làm phiền nó nữa, người sống thì nên sống tốt hơn chứ?”
“Ừ cậu ấy qua đời thật rồi. Nhưng mấy người đã bao giờ đến thăm mộ cậu ấy chưa? À, tôi quên mất, ông đã nói là cậu ấy chưa kết hôn thì không được chôn ở phần mộ tổ tiên của nhà họ Tô, chắc là bây giờ ông còn chẳng biết mộ của cậu ấy ở đâu nhỉ?”
Khóe miệng của Tô Khôn giật nhẹ, vẻ mặt ông ta lại càng trở nên khó coi hơn.
“Con rể, chuyện này là do bố và sai rồi, bố và nhất định sẽ về đốt thêm vàng mã cho Kiêm Mặc.”
“Đúng đấy, trước kia là do bố và dì không hiểu chuyện! Mọi chuyện đều là lỗi của bố và dì, nhưng dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà.” Vương Vãn Hương cũng sốt ruột nói đỡ cho Tô Khôn.
Bà ta không nói câu nào thì thôi, mà vừa lên tiếng thì Ôn Khanh Mộ đã quay sang nhìn bà ta.
“Người một nhà? Người một nhà cũng hay thật đấy! Hai đứa con của bà thì ăn ngon mặc đẹp, dùng đồ tốt, còn Ly Ly và Kiêm Mặc thì lại chẳng có thời gian ăn cơm cho tử tế, thậm chí còn thường xuyên bị đánh đập, như vậy mà bà còn gọi là người một nhà à?”
Cuối cùng thì cũng đến ngày Ôn Khanh Mộ có thể tính sổ với hai người này rồi.
“Ấy… con rể, tất cả đều là lỗi của dì, là do dì không tốt! Dì xin lỗi Lạc Ly!”
Vương Vãn Hương cũng quyết định liều cái thân già này rồi.
“Lạc Ly là cái tên mà bà được phép gọi à? Ông ta gọi Lạc Ly là vì ít ra ông ta là bố ruột của cô ấy, đây là sự thật mà tôi không thể thay đổi được, nhưng còn bà ấy hả? Bà là cái quái gì mà dám gọi thẳng tên vợ tôi hả?”
Ôn Khanh Mộ trừng mắt lên, Vương Vãn Hương sợ đến mức nhũn cả chân ra.
“Vâng, tôi xin lỗi mợ Ôn! Tôi có lỗi với mợ Ôn! Tôi là kẻ vô liêm sỉ, tôi không xứng đáng để được là người ạ! Cầu xin mợ Ôn hãy tha thứ cho tôi!”
Vương Vãn Hương vừa nói vừa tát vào mặt mình hai cái.
Tô Khôn đứng bên cạnh thở dài với vẻ tuyệt vọng.
“Này, tôi hỏi bà, từ nhỏ đến lớn bà đã đánh Ly Ly bao nhiêu lần vậy?”
Ôn Khanh Mộ ra vẻ hứng thú hỏi.
“Tôi… khi đó tôi còn trẻ nên bốc đồng, tôi sai rồi, tôi xin lỗi mợ Ôn!” Vương Vãn Hương lại tự tát mình hai cái.