Trước căn phòng phẫu thuật của bệnh viện Thân Ái, một tốp người nam thì khôi ngô tuấn tú, nữ thì xinh đẹp thông minh.
Họ đang nôn nóng mất đi kiên nhẫn đứng chờ ngoài cửa.
Trong đám người ưu tú này có một người đàn ông, trên người mặc âu phục màu đen áo sơ mi trắng được xăn lên đến khuỷu tay.
Mạnh Hùng dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn cương nghị với mái tóc màu rượu đỏ và chiếc bông tai màu đỏ thẫm chiếu lấp lánh dưới ánh đèn trên trần nhà.
Trên khuôn mặt lánh lùng anh tuấn của anh, dù trãi qua thời gian bao lâu đi chăng nữa cũng không hề thay đổi.
Vẫn khuôn mặt đó vẫn thần thái đó, điều khác biệt duy nhất trên khuôn mặt anh, là sự chững chạc và điềm tĩnh.
Lúc này Mạnh Hùng đang lo lắng đi đi lại lại trước phòng phẩu thuật.
Kiều Nhi đã vào 2 tiếng nhưng vẫn chưa sinh được bảo bối.
Càng nghĩ trong lòng Mạnh Hùng càng nôn nóng.
Lôi Lạc Thiên bế Lôi Lạc Thần lúc này đã được hơn 3 tuổi đứng một bên nhìn Mạnh Hùng đang đứng ngồi không yên.
“Hùng, cậu đừng căng thẳng.
Sinh con thì phải từ từ Kiều Nhi và em bé sẽ không sao đâu.”
Lôi Lạc Thiên nói với Mạnh Hùng những lời trấn an.
Dù Lôi Lạc Thiên biết khi Trình Lam
sinh Lạc Thần, anh còn nôn nóng hơn cả Mạnh Hùng nữa.
“Ừ tôi biết rồi.”
Mạnh Hùng dùng giọng lo âu nói.
Trình Lam nhìn thấy Mạnh Hùng như vậy liền bật cười.
Một người luôn tự hào về sự trầm tĩnh nghiêm trang của mình, mà bây giờ lại băn khoăn như vậy không có chút gì gọi là nhẫn nại.
Mạnh Hùng không quan tâm đến Trình Lam, việc anh quan tâm nhất bây giờ chính là Kiều Nhi và bảo bối.
Mạnh Hùng nôn nóng trong lòng, anh càng khẩn trương thì thời gian trôi qua càng chậm.
Mạnh Hùng lo sợ, anh sợ sức khỏe của Kiều Nhi sẽ chịu không nổi.
Anh sợ Kiều Nhi và bảo bối có chuyện ngoài ý muốn.
Mạnh Hùng ngồi xuống ghế trước cửa phòng phẫu thuật, tay anh run run cầm điếu cigar và cái bật lửa.
Mạnh Hùng cầm cái bật lửa, vì hồi hộp nên không mồi được điếu cigar.
Nam Liệt nhìn thấy liền đi tới châm lửa cho Mạnh Hùng.
Một cô y tá vừa đi ngang qua, nhìn thấy Mạnh Hùng cầm điếu cigar liền đi tới nói với giọng bất mãn.
“Đây là bệnh viện, anh không được hút thuốc.”
Mạnh Hùng nghe cô y tá nói vậy trong lòng phẫn nộ.
Anh ngước khuôn mặt anh tuấn của mình lên, nhìn thẳng vào mặt của cô y tá.
Việc đầu tiên hiện lên trong lòng cô y tá là người đàn ông này vô cùng đẹp trai.
Từng ngũ quan trên khuôn mặt anh hầu như là hoàn mỹ, nhưng khi cô nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Mạnh Hùng.
Cô y tá bất giác lui về phía sau vài bước.
Tuy Mạnh Hùng không nói gì, nhưng chỉ với ánh mắt giết người của anh cũng đủ làm cô y tá hoảng sợ vội vã đi một mạch.
Mạnh Hùng cầm điếu cigar hít vào một hơi thật sâu, rồi nhã ra một ngụm khói đen dày đặc.
Từ lúc Kiều Nhi xuất viện tới nay, đây là lần đầu tiên Mạnh Hùng hút cigar.
Hút hết điếu cigar tâm trạng của Mạnh Hùng đã trấn tĩnh lại hơn.
Đường Tam đứng bên cạnh Tề Phong nhịn không được lên tiếng.”Mạnh Tổng, để kẻ thù của anh mà thấy dáng vẻ bây giờ của anh.
Họ sẽ không ngờ một thủ lĩnh lừng danh trong hắc đạo cũng có ngày đứng ngồi không yên.”
Mạnh Hùng không nói gì, bây giờ anh không còn tâm tráng để nói đùa với Đường Tam.
Lúc này đột nhiên cửa phòng phẫu thuật được mở ra.
Du Trinh Trinh bế em bé trong tay cùng mấy cô y tá bước ra ngoài.
Mạnh Hùng nhìn thấy liền bước tới hỏi Du Trinh Trinh.
“Kiều Nhi và em bé thế nào?”
Mạnh Hùng rất sợ, anh khong biết Kiều Nhi có thuận lợi sinh bảo bối không.
Du Trinh Trinh đưa đứa bé đang được bọc trong tắm chăn màu hồng cho Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng bỡ ngỡ bế em bé vào lòng.
“Chúc mừng anh Mạnh Hùng, Kiều Nhi sinh được một tiểu công chúa thật đáng yêu.”
Du Trinh Trinh nhìn Mạnh Hùng nói với giọng vui vẻ.
“Kiều Nhi ra sao?”
Mạnh Hùng lo lắng hỏi Du Trinh Trinh thêm lần nữa.
“Không sao anh không cần lo lắng.
Vì sức khỏe của Kiều Nhi không tốt, nên chúng tôi quyết định để Kiều Nhi sinh mổ.
Bay giờ Du Tấn đang ở trong phòng phẫu thuật khâu lại vết mổ của Kiều Nhi.”
Mạnh Hùng nghe Du Trinh Trinh nói vậy, trong lòng anh mới vơi đi nỗi lo.
Lúc này anh mới nhìn xuống đứa bé trong lòng mình.
Em bé thật dể thương, với nước da trắng nõn, sống mũi cao, cặp mắt to tròn y như là Kiều Nhi.
Trong long Mạnh Hùng vui đến không thể tả.
Mạnh Hùng không quan tâm đến bất kỳ ai, anh vội vã bế bảo bối vào trong phòng phẫu thuật.
Bước vào cửa Mạnh Hùng nhìn thấy Kiều Nhi đang nằm trên giường bệnh.
Du Tấn vừa khâu xong vết mổ của Kiều Nhi.
Mạnh Hùng bước nhanh tới bên cạnh của cô, tay anh nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Nhi.
Cô không nói gì chỉ mỉm cười yếu ớt với Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng yêu thương, anh khom người đặt lên môi của Kiều Nhi một nụ hôn cảm kích.
Anh cảm thấy cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng Mạnh Hùng anh.
Đã ban cho anh Kiều Nhi và đứa con gái yêu quý này.
Sau khi Kiều Nhi được đưa vào phòng bệnh VIP để dưỡng sức, Mạnh Hùng cảm thấy vô cùng bực bội.
Tất cả mọi người điều quay quanh Kiều Nhi và em bé, anh thì bị đẩy sang một bên.
Kiều Nhất Phàm và Mạnh Quốc hai người dành nhau bế cháu gái của mình.
Bà Phạm Tuyết thì yêu thương ngồi bên cạnh Kiều Nhi.
“Chị Trương, phu nhân đã mệt chị bế tiểu thư về phòng ngủ trước đi.”
Chị Trương là bà vú mà Mạnh Hùng thuê đến để chăm sóc cho Kiều Nhi và
em bé.
Mạnh Hùng bực bội nói một cách cộc lốc.
Anh lên tiếng đuổi khách một cách trắng trợn.
Mấy vị khách ra về trong ấm ức, Đường Tam bực bội trong lòng.
“Em còn chưa được bế em bé nữa.”
Đường Tam nhìn Tề Phong nói với giọng không vui.
Tề Phong nhìn Đường Tam cười ngọt ngào, anh khom người nép sát vào tai Đường Tam nói nhỏ.
“Hay là... Tối nay chúng ta cũng tạo ra bảo bối.”
Đường Tam nghe Tề Phong nói vậy liền đẩy Tề Phong ra.
Khuôn mặt cô đột nhiên ửng hồng, Đường Tam nói với giọng tức giận.
“Ai mà thèm sinh con với anh.”
Nói xong Đường Tam vội vã rời khỏi để lại Tề Phong một mình đứng trước phòng bệnh.
Tề Phong nhìn theo bống lưng mảnh mai của cô, trong lòng chợt hiện lên cảm giác ngọt ngào.
Căn phòng trở lại yên tĩnh, Mạnh Hùng mệt mỏi cởi áo khoác trên người mình quăng xuống sopha.
Anh yêu thương đi đến ngồi xuống trên giường bên cạnh của Kiều Nhi.
Anh tựa đầu vào đầu giường thoải mái để Kiều Nhi dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của mình.
Tay Mạnh Hùng dịu dàng vuốt ve mái tóc dài đen óng ánh của Kiều Nhi.
Kiều Nhi thoải mái nằm trong lồng ngực anh, cô ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt tiều tụy của Mạnh Hùng lúc này nhìn thật vui vẻ và hạnh phúc.
“Có phải vừa rồi anh thật khẩn trương không?”
Kiều Nhi nhỏ nhẹ nói, tay thì nghịch nhợm thăm dò lồng ngực vạm vỡ của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi có thể ngửi được mùi cigar cuba nồng nặc trên người của anh.
Mạnh Hùng nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt dịu dàng.
“Phải, anh rất khẩn trương.
Anh sợ.... Sợ sẽ mất em và con.”
Nói xong Mạnh Hùng hôn lên đôi môi gợi cảm của Kiều Nhi.