Cô muốn anh chỉ thuộc về riêng một mình cô mà thôi.
Nhưng vì lòng tự trọng và sự cao ngạo của bản thân mình, Kiều Nhi không muốn nói ra miệng, rồi lại bị anh từ chối.
Nước mắt Kiều Nhi từng giọt từng giọt, rơi xuống khuôn mặt không trang điểm của cô.
Lúc Mạnh Hùng buớc ra từ phòng tắm, không còn thấy bống dáng của Kiều Nhi đâu.
Mạnh Hùng không biết cô đã đi từ lúc nào.
Trong lòng anh chợt nghĩ, cô quả thật không giống với những người phụ nữ khác.
Nếu như là họ, nhất định sẽ chờ anh ra, đợi anh đưa một khoản tiền rồi mới rời đi.
Nhìn lên giường Mạnh Hùng nhìn thấy những giọt hồng, thấm trên ra trãi giường màu trắng.
Trong lòng anh đau nhói, một cảm giác như tim mình bị thắt lại.
Mạnh Hùng đi ra phòng ăn, chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ theo tay của Kiều Nhi, vì dẫy dụa mà rơi xuống mặt đất.
Anh khom người nhạt lấy, tay anh dịu dàng sờ lên chiếc đồng hồ Longine màu bạc của cô.
Lúc này từ ngoài cửa Trần Siêu và Ngô Đức bước vào.
“Chủ nhân, đám người Carlos bên Trung Đông, muốn gặp ngài vào tháng sau.”
Mạnh Hùng không nói gì, anh đưa chiếc đồng hồ đeo tay của Kiều Nhi cho Ngô Đức nói.
“Gắn thiết bị theo dõi và định vị vào đây.”
Nói xong Mạnh Hùng bước ra khỏi phòng.
Đi đến cửa Mạnh Hùng quay đầu lại nói với Trần Siêu,
“Không cho bất cứ một ai, đụng vào đồ đạc trong căn phòng này.”
Trần Siêu cung kính trả lời.
“Dạ, thuộc hạ rõ.”
Một tháng Mạnh Hùng không có tin tức gì về Kiều Nhi, trong lòng anh hơi thấp thởm lo âu.
Anh đã cho người tìm kiếm khắp nơi trên tòan thành Phố Paris, mà cũng không tìm thấy cô đâu.
Giống như Kiều Nhi đột nhiên biến mất trên thế gian này.
Hôm nay anh cùng Ngô Đức ra phi trường, đoán đám người Carlos từ bên Trung Đông bay qua.
Trần Siêu đang bận chuyện của tập đoàn Tân Mạnh Thị, nên không thể đi cùng hai người.
Chiếc xe Jaguar màu đen giống như một con báo, chạy thẳng vào tầng hầm bãi đậu xe của phi trương.
Đột nhiên có một đám người áo đen xông ra, trên tay mỏi người điều cầm súng.
Chỉa thẳng vào xe cửa Mạnh Hùng mà nỗ súng.
“Bang bang bang bang........”
Tiếng súng liên tục vang lên,
Ngô Đức dùng thân mình bảo vệ thân thể của Mạnh Hùng, trong lúc này Mạnh Hùng, Ngô Đức và 3 tên thủ hạ liền rút súng ra bắn trả.
Ngô Đức lấy ra một quả bơm mini từ trong người do Tân Mạnh Thị vừa mới chế tạo.
Anh vươn tay quăng vào đám người áo đen.
“Boommmmmmm”
Tiếng nổ vang lên, khói bay mờ mịt, ngây lập tức mấy tên áo đen ngã xuống mặt đất.
Mạnh Hùng, Ngô Đức và 3 tên thủ hạ từ trong xe bước ra ngoài.
Phong thái uy nghiêm của anh không hề thay đổi, dù là đang ở trong bất cứ hoàng cảnh gì.Mạnh Hùng nhìn mấy tên áo đen còn sống, nói với giọng đầy nguy hiểm.
“Ai phái các người đến ám sát ta.”
Mạnh Hùng oai phong đứng trước mặt họ, thần sắc vô cùng tàn ác.
Ngô Đức và 3 tên thủ hạ, cẩn thận cầm súng đứng bên cạnh anh.
“Mày xuống mà hỏi diêm vương.”
Vừa nói xong mấy tên áo đen định nổ súng, nhưng không ngờ lại bị người của Mạnh Hùng ra tay trước.
“Bang bang bang.”
Tiếng súng vang lên, viên đạn màu bạc nhỏ ghim thẳng vào đầu của mấy tên áo đen.
Từng tên một ngã xuống mặt đất, chết ngay lập tức.
Trong lúc mọi người mất đi cảnh giác, tên áo đen nằm dưới mặt đất, dùng sức lực cuối cùng của mình, vươn súng lên, nhắm vào người Mạnh Hùng mà nổ súng.
“Bang..”
Mạnh Hùng cảm giác được sự nguy hiểm, liền lách người qua một bên.
Viên đạn bắn trúng bấp tay trái của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng tay cầm súng, xoay nguời lại bắn hắn chết ngay lập tức.
Trong lúc này tiếng nói xì xào của một đám người vang lên.
Mạnh Hùng thấy vậy, anh cùng Ngô Đức và 3 tên thủ hạ liền rời khỏi hiện trường.
Đi đến cửa thang máy, Mạnh Hùng nhìn thấy Kiều Nhi và 3 người đồng nghiệp, từ trong thang máy bước ra ngoài.
Cô và bọn họ mới trở về từ chuyến công tác 1 tháng bên New York.
Kiều Nhi trong lòng buồn bã, cô biết Mạnh Hùng là một người có quyền lực tại Paris, muốn tìm tung tích của cô là chuyện vô cùng đơn giản.
Nên cô đã nhờ Lôi Lạc Thiên, phong tỏa tinh tức về cô, không cho bất cứ ai biết hành tung của cô.
Nhìn thấy Kiều Nhi trong lòng Mạnh Hùng an tâm hơn, cả tháng không gặp dáng nguời cô gầy gò hơn nhiều.
Mạnh Hùng đau lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
Kiều Nhi nhìn anh, ánh mắt hiện lên vẻ bất ngờ, cả tháng nay trong lòng cô luôn nhớ đến anh.
Nhớ khuôn mặt, nhớ lời nói dịu dàng, nhớ mùi hương bạc hà tỏa ra từ người anh.
Nói tớm lại là cô rất nhớ, rất nhớ anh.
Kiều Nhi lấy lại tin thần, cô nở nụ cười ngọt ngào gật đầu chào anh.
“Chào Mạnh Tổng, thật trùng hợp.”
Mạnh Hùng nhìn cô, thì ra cô không ở Paris, thảo nào thuộc hạ của anh không thể tìm được cô.
Anh biết chắc có một thế lực thần bí, đang âm thầm theo bảo vệ Kiều Nhi.
Mạnh Hùng nhích môi cười, không nghĩ tới cô lại khách sáo như vậy.