Kiều Nhi bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình để năn nỉ anh.
Nhõng nhẽo một hồi mà vẫn không thể làm Mạnh Hùng nguôi giận.
Kiều Nhi nhìn anh, khuôn mặt cương nghị của Mạnh Hùng không có biểu cảm gì.
Trong lòng Kiều Nhi liền tức giận, tính tình ngang bướng của cô liền trỗi dạy.
Từ trước tới giờ Kiều Nhi cô, chưa từng hạ giọng trước mặt bất kỳ ai.
Kiều Nhi xích người mình ra xa Mạnh Hùng, cô ngồi thẳng người lại.
“Dừng xe.”
Giọng tức giận của cô vang lên, Mạnh Hùng nghe cô nói vậy liền quýnh lên.
Anh cầm lấy tay Kiều Nhi kéo đến gần mình.
“Sao..... giận anh à?”
Mạnh Hùng nói với giọng dỗ dành.
“Tại anh!
Người ta đã xuống nước năn nỉ, mà anh còn không hết giận.”
Mạnh Hùng nhìn nét mặt hờn dỗi của cô, mà trong lòng cảm giác ngọt ngào.
Anh bế Kiều Nhi lên ngồi trên đùi mình, tay sờ vào khuôn mặt tinh tế của cô nói.
“Từ nay về sao, em muốn làm việc gì cũng phải nói cho anh biết trước có được không?”
Mạnh Hùng không phải là một người không biết lý lẽ, anh biết cô quan tâm đến anh.
May mà lần này không cần phải mạo hiểm.
Nhưng nếu sau này anh lại xảy ra chuyện, anh không muốn cô vì giúp anh mà làm ra những chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Kiều Nhi biết anh đang quan tâm đến cô, cô nhìn vào cặp mắt thâm tình của anh nói.
“Được!
Sau này dù bắt cứ chuyện lớn hay nhỏ gì, em cũng sẽ bàn bạc với anh.
Có được chưa.....Mạnh Tổng.”
Vừa nói Kiều Nhi vừa cười, để lộ hai má lúm đồng tiền xinh xắn, cô khom người hôn lên môi anh.
Kiều Nhi nhìn vào mắt của Mạnh Hùng, trong ánh mắt của anh chứa đựng sự yêu thương và chiều chuộng.
Cô sờ lên khuôn mặt anh tuấn và nghiêm nghị của anh.
Trong lòng Kiều Nhi thầm nghĩ, sau này dù phải dùng bất cứ thủ đoạn gì, cô cũng sẽ không để cho bất kỳ ai, làm tổn thương đến người đàn ông này của cô.
Kiều Nhi áp sát người mình vào lòng anh, dựa đầu mình lên lòng ngực rắn chắc của Mạnh Hùng, cô có thể nghe được nhịp tim đập bất ổn của anh.
Mạnh Hùng vì sự thân mật này của Kiều Nhi mà trong lòng hiện lên tia dục vọng.
Ánh mắt Mạnh Hùng trở nên mờ mịt, anh khom xuống hôn lên tóc cô, giọng nói khàn khàn của anh thì thầm vào tai Kiều Nhi.
“Kiều Nhi, anh muốn em.”
Xe vừa dừng lại trước cửa khách sạn, Mạnh Hùng không thể chờ được nữa.
Anh gấp gáp dắc tay Kiều Nhi đi thẳng lên phòng.
Trần Siêu nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Mạnh Hùng, anh bất giác lắc đầu.
Đúng thật như câu
“Anh hùng khó qua được ải của mỹ nhân.”
Trong thang máy Mạnh Hùng và Kiều Nhi hai thân thể không rời nhau.
Cửa thang máy vừa mở ra Mạnh Hùng đột nhiên bế Kiều Nhi lên, đi thẳng vào phòng VIP 5600 của mình.
Vừa bước vào cửa Mạnh Hùng đã cởi hết quần áo trên người Kiều Nhi ra.Kiều Nhi nhìn dáng vẻ gấp gáp, với nét mặt nôn nóng này của anh mà bật cười.
Nếu như là trước đây, cô sẽ không tin rằng, người trước mặt mình là Mạnh Tổng của tập đoàn Tân Mạnh Thị.
Một người tính tình tàn bạo, không hề xem phụ nữ ra gì.
Sau cuộc ái ân, Kiều Nhi thân thể mệt mỏi nằm trong lòng của Mạnh Hùng mà ngủ.
Mạnh Hùng nhìn thấy cô ngủ thoải mái và yên ổn như vậy.
Anh yêu thương không dám động đậy sợ đánh thức cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Kiều Nhi tĩnh lại không thấy Mạnh Hùng đâu, cô ngồi dậy cầm lấy áo khoác trên đầu giường mặc vào.
Kiều Nhi đi chặn trần nhẹ nhàng ra ngoài.
Đứng trước cửa phòng khách Kiều Nhi nhìn thấy, Mạnh Hùng đang ung dung ngồi trên sopha.
Ngô Đức và Trần Siêu cung kinh đứng trước mặt anh.
“Chủ Nhân, người của chúng ta phái đi ám sát James đã thất bại.
James đã trốn thoát, thủ hạ nghe tin hắn đã trốn về bên Trung Đông.”
Mạnh Hùng nghe Ngô Đức nói vậy trong ánh mắt anh, liền hiện lên tia giận dữ.
Anh dụi tất điếu cigar trong tay nhìn Ngô Đức nói.
“Tên bỏ thuốc!”
Mạnh Hùng không nói hết câu, anh chỉ nói đơn giản 3 chữ.
Ngô Đức liền hiểu, anh gật đầu cung kính báo cáo.
“Tên bỏ thuốc vào rượu của Kiều luật sư, đã bị chúng ta bắt được.
Đã được đưa về tổng bộ Bang Bạch Hổ để chịu cực hình.”
Mạnh Hùng đã thay đổi ý định, anh không cho Ngô Đức giết chết hắn.
Giết chết hắn thì quá dễ dàng cho hắn rồi.
Anh phải làm cho hắn, muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Anh muốn từ từ mà hành hạ hắn, như vậy mới có thể làm nguôi đi lửa giận trong lòng anh.
“Phái người qua Trung Đông, bất cho bằng được James cho ta.”
“Dạ, thuộc hạ đi ngay.”
Ngô Đức cung kính trả lời, rồi rời đi.
Mạnh Hùng ngồi nghiêm túc, hai bàn tay bất chéo lẫn nhau, nhìn Trần Siêu với ánh mắt sắc bén.
“Điều tra ra, ai đã giúp Kiều Nhi chưa?”
Giọng nói băng lạnh của anh vang lên.
Trần Siêu lắc đầu nói với giọng đầy bất lực.
“Thuộc hạ đã phái người điều tra, nhưng vẫn không có tin tức.
Người ở đằng sau giúp Kiều luật sư không đơn giản.
Họ làm việc rất gọn gàn, không để lại bất kỳ manh mối gì.”
Mạnh Hùng nghe Trần Siêu nói vậy trong lòng hiện lên sự lo âu.
Người này là ai, mà thế lực lại mạnh như vậy, kể cả người của anh mà cũng tra không ra.
Kiều Nhi nhìn thấy nét mặt lo âu của anh, trong lòng cô cũng hiện lên nổi buồn phiền.
Kiều Nhi bước vào trong, cô đi đến ngồi bên cạnh Mạnh Hùng.
Anh nhìn cô yêu thương nói.
“Em có đối không?”
Giọng nói dụi dàng, khác một trời một vực với giọng nói ma quỷ vừa rồi.
Kiều Nhi lắc đầu, cô nhìn anh rồi nhìn Trần Siêu nói.
“Hai người không cần điêu tra, người giúp em là một người bạn rất thân.
Bạn em, không muốn cho ai biết thân phận thật sự của mình, nên em mới không nói.”
Trần Siêu nghe Kiều Nhi nói vậy anh nhìn cô với nét mặt hiếu kỳ.
“Kiều luật sư, chị làm sao để giải quyết chuyện này.”
Kiều Nhi nhìn anh cười, cô quay qua nhướng mày nhìn Mạnh Hùng nói.
“Anh muốn biết! “
Mạnh Hùng không trả lời, chỉ gật đầu một cái.
Anh không muốn biết cô đã làm gì với số tiền trong tài khoản của anh, bởi vì anh tin chắc cô sẽ trả nói lại cho anh.
Mạnh Hùng chỉ muốn biết cô đã dùng cách gì, để có thể thay đổi thông tin của anh trong các tài khoản bên ngân hàng Thuỵ Sĩ.