Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình
Mạnh Hùng nỗi giận cầm cái hợp quà lên, quăng vào miếng kiến được treo trên tường.
Miếng kiếng bị va chạm mạnh bể ra từng mảnh nhỏ vâng tứ tung.
Tay Mạnh Hùng vì vậy mà bị cát một đường thật sâu.
Máu nhỏ từ vết thương trên tay của anh xuống sàn nhà.
Mạnh Hùng không quan tâm đến cánh tay bị thương của mình.
Anh lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Trần Siêu.
“Cho người tìm Kiều Nhi ngay lập tức.”
Giọng nói phẫn nộ của Mạnh Hùng vang lên trong điện thoại.
Trần Siêu nghe anh nói vậy liền nhìn Thiết Sang Sang,
Trần Siêu đang ở trong phòng của Thiết Sang Sang.
Anh thấy nét mặt trốn tránh của cô liền hoài nghi.
“Dạ, thuộc hạ cho người tìm ngay.”
Cúp điện thoại Trần Siêu đi đến bên cạnh Thiết Sang Sang nói.
“Nói!
Em biết Kiều luật sư đi đâu có phải không?”
Thiết Sang Sang tránh né ánh mắt của Trần Siêu, giọng nói vô tội của cô vang lên.
“Em không biết, em biết chị ấy muốn đi, nhưng không biết chị ấy đi đâu.”
Trần Siêu cau mày nhìn Thiết Sang Sang nói.
“Thật chứ!”
Thiết Sang Sang làm ra bộ mặt đáng thương nhìn anh gật đầu đầu kiên quyết.
Trần Siêu thấy vậy liền lấy điện thoại ra, gọi cho thuộc hạ của mình.
“Tìm khắp nơi ở phi trường, chận cho bằng được Kiều luật sư.”
Tại phi trường Kiều Nhi mặc trên người một bộ đồ giản dị, đầu đội một cái nón thật to che đi hơn phân nữa khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Kiều Nhi biết một khi Mạnh Hùng biết cô muốn rời khỏi anh, anh nhất định sẽ cho người đi khắp nơi để tìm cô.
Nghĩ đến Mạnh Hùng trong lòng Kiều Nhi vừa buồn bã vừa thất vọng.
Anh là người đàn ông đã từng thốt ra những lời tề non hẹn ước với cô.
Nhưng đồng thời anh cũng là người đàn ông làm tổn thương cô.
Ngồi chờ chuyến bay về thành phố S, Kiều Nhi nhìn thấy đám thuộc hạ của Mạnh Hùng.
Miễn là phụ nữ họ điều sẽ chặn lại để kiểm tra.
Kiều Nhi bất giác kéo chiếc mũ trên đầu mình xuống thấp hơn một chút.
Kiều Nhi nhìn thấy một đám người, trên người mặc âu phục màu đen mang kính râm.
Đang cung kính đi phía sau một cô gái.
Kiều Nhi theo thối quen quan sát cô ta.
Khuôn mặt cô ta đẹp đến nỗi không thể nào tả được, thần thái cùng cử chỉ của cô ta, thật sang trọng và oai phong.
Những người đàn ông chưa chắc sánh đuợc vẻ oai nghiêm này của cô ta.
Cô mặc trên người bộ âu phục nữ màu đen nhìn vào thật thần bí.
Cô mạnh mẽ buớc đi chính giữa, không một ai được buớc tới gần cô ta.
Kiều Nhi biết đám người này không đơn giản, muốn tránh khổi ánh mắt thuộc hạ của Mạnh Hùng.
Thì chỉ có thể nhờ mấy người này giúp đỡ.Kiều Nhi thấy thủ hạ của Mạnh Hùng sấp đến gần cô, cô lính quýnh chạy tới gần cô gái kia nói.
“Xin cô giúp tôi.”
Thuộc hạ của cô ta chặn Kiều Nhi lại, không cho Kiều Nhi tới gần.
Cô gái đó nhìn anh ta một cái, hắn liền buông Kiều Nhi ra.
“Cô cần tôi giúp gì?”
Giọng nói lạnh lùng cùng với khuôn mặt không cảm xúc của cô ta làm Kiều Nhi bất giác rùng mình.
“Đám người xã hội đen muốn bắt tôi về làm tình nhân cho đại ca của bọn họ.
Tôi không chịu nên họ đang tìm tôi khắp nơi.”
Kiều Nhi vừa nói vừa chỉ vào đám thuộc hạ của Mạnh Hùng.
Cô gái đó nhìn theo hướng ngón tay của Kiều Nhi, liền nhìn thấy một đám người đang chặn đường tất cả phụ nữ lại kiểm tra.
Cô gái không nói gì tiếp tục đi về phía trước.
Một tên thuộc hạ của cô ta, thấy Kiều Nhi vẫn không nhút nhích liền nói.
“Hàn gia, đã đồng ý giúp cô.
Cô mau đi theo bọn tôi.”
Kiều Nhi nghe anh ta gọi cô gái kia là Hàn gia, trong lòng Kiều Nhi chợt nghĩ đến Hàn Mạc.
Người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử, nắm giữ trong tay toàn bộ thế lực ngầm của Đông Nam Á.
Hàn Mạc năm nay 25 tuổi, là thủ lĩnh nữ đầu tiên của bang Con Rồng Vàng.
Kiều Nhi nghe nói, sau khi cha của Hàn Mạc, là thủ lĩnh đương nhiệm của Bang Con Rồng Vàng bị ám sát.
Hàn Mạc đã lên thay thế ông ta, cô bất đầu tiếp nhận chức vụ thủ lĩnh của Bang Con Rồng Vàng vào lúc cô chỉ mới 18 tuổi.
Sau chỉ 7 năm làm thủ lĩnh, Bang Con Rồng Vàng càng ngày càng trở nên lớn mạnh, thuộc hạ rải rác trên toàn thế giới.
Tiếng tăm của Hàn Mạc đã vang dội khắp nơi.
Hàn Mạc là một nguời vô cùng lạnh lùng, với danh hiệu người băng.
Hàn Mạc nỗi danh là một người độc ác và ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Trong toàn khu vực Đông Nam Á, người nào vừa nghe tới cái tên Bang Con Rồng Vàng này điều phải rùng mình.
Kiều Nhi vội vả đi theo đám người của Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhìn Kiều Nhi hỏi.
“Cô định đi đâu?”
“Tôi muốn về Thành Phố S.”
Kiều Nhi thành thật trả lời.
Hàn Mạc quan sát Kiều Nhi, với cặp mắt tin xảo của Hàn Mạc, cô biết ngay Kiều Nhi là một người không đơn giản.
Nhưng không biết vì sao Hàn Mạc lại có ấn tượng tốt đối với Kiều Nhi.
“Chúng tôi cũng đi Thành Phố S, vậy cô hẩy đi cùng tôi.”
Kiều Nhi nhìn Hàn Mạc cảm kích, trong lòng Kiều Nhi cũng biết, Hàn Mạc không phải là một kẻ ngốc.
Chắc chắn Hàn Mạc biết vừa rồi cô nói dối.
Kiều Nhi không biết vì sao Hàn Mạc lại phải giúp cô.
Đám người của Hàn Mạc đi vào khu dành riêng cho máy bay tư nhân.
Một người đàn ông vô cùng đẹp trai, nét mặt lạnh lùng cung kính nói với Hàn Mạc.
“Hàn gia, mấy bay đã chuẩn bị kết cánh.”
Hàn Mạc không nói gì, chỉ gật đầu một cái, cô nhìn Kiều Nhi ý bảo cô đi cùng.
Vào trong máy bay, Hàn Mạc ngồi nghiêm túc phía trước.
Kiều Nhi ngồi kế bên cạnh cô.
Kiều Nhi quan sát sắc mặt của Hàn Mạc, từng đường nét trên khuôn mặt của Hàn Mạc đẹp vô cùng sắc sảo.
Nếu cô không biết Hàn Mạc là thủ lĩnh của Bang Con Rồng Vàng, còn tưởng cô ta là người mẫu hay diễn viên quốc tế.
Hàn Mạc dựa đầu vào ghế nhấm mắt lại định thần.
Những người đi theo Hàn Mạc thấy cô nhấm mắt nghỉ ngơi, không ai dám lên tiếng.
Kiều Nhi có thể thấy được, họ thật sự tôn trọng Hàn Mạc.
“Lãnh Dương, ngươi có liên lạc với Ngô Đức bên Bang Bạch Hổ chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.