Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1011-1012



Chương 1011

 

Lucia mỉm cười giống như lần trước chưa từng chịu nhục.

 

Dường như gương mặt bị thương mới vừa lành đã quên đau.

 

“Dĩ nhiên có thể, Vương Phi có thể quang lâm là vinh hạnh của tôi.”

 

“Vậy sao? Vậy thì dạy bổn Vương Phi nên cắm hoa như thế nào đi”

 

Lucia ngồi xuống, thật sự tham gia.

 

Bởi vì cô ta đến mà mọi người câm như hến, không dám thở mạnh dù chỉ một lần.

 

Cô ta tới hai ba ngày, các quý phụ danh viện từng người xin nghỉ bệnh, nói mình nhức đầu không có sức, bệnh thời kỳ cuối, trừ cái giường trong nhà ra thì không đi đâu được hết.

 

Hứa Trúc Linh biết bọn họ đang nói dối, chủ yếu là bởi vì Lucia ở chỗ này nên mọi người không dám nói chuyện thoải mái nữa, không khí vô cùng ngột ngạt cho nên bọn họ trốn tránh.

 

Nếu không chọc nổi, vậy trốn còn không nổi sao?

 

Niềm vui duy nhất của cô đã bị Lucia tước đoạt.

 

Đến cuối cùng vườn hoa cũng không còn ai đến.

 

Mỗi ngày sau giờ ngọ hai giờ Lucia lại tới đây, lần này tới đây thấy không có ai thì tỏ vẻ ngạc nhiên.

 

“Cô Linh, không phải cô rất có sức ảnh hưởng và kêu gọi sao? Sao.

 

không còn ai nữa? Thì ra cô cũng chỉ có như thết”

 

“Lucia, xem ra cô đã quên lời tôi từng nói, vết sẹo lành thì quên đau đúng không?”

 

Cô ngửa mặt lên, khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay hiện vẻ lạnh lẽo như Sương.

 

Cô lạnh lùng nhìn mà không hề khách sáo.

 

Lucia nghe vậy vô thức sờ gò má của mình, mặc dù vết thương đã lành nhưng sự sỉ nhục đã để lại dấu vết rất sâu.

 

Đời này cô ta sẽ không quên bạt tai của Hứa Trúc Linh làm cô ta đau tận đáy lòng.

 

Cô ta trở về nhưng đêm không thể say giấc, cho dù ngủ thiếp đi cũng sẽ nửa đêm thức tỉnh.

 

Cô ta hận không thể hoàn toàn xé nát Hứa Trúc Linh!

 

Cô còn lôi kéo quý cô quý bà đến nơi này, rõ ràng chính là rêu rao, vậy thì cô ta cũng sẽ không khách sáo.

 

Nếu thủ đoạn lén lút không có được chỗ tốt thì cô ta dùng dao kiếm thật ở bên ngoài để không ai được yên bình.

 

Hứa Trúc Linh, tôi đến chết cũng sẽ không quên cái bạt tai mà cô tát tôi. Tôi sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần những gì cô gây ra cho tôi. Tôi nói cho cô biết, chuyện này sẽ không yên đâu. Người đấu với tôi sẽ không có kết quả tốt, bao gồm cả cô!”

 

Cô ta nói với vẻ hung tợn, sắc mặt cũng dữ dội!

 

“Nếu như cô tới đây chỉ để nói v. mấy lời uy hiếp không hề có sức này thì tôi khuyên cô tiết kiệm chút sức đi. Tôi đã không còn là Hứa Trúc Linh trước kia bị cô nói một câu là có thể sợ đến chân mềm nhữn, từ trước tới nay tôi chưa từng trở mặt với ai, cô là người đầu tiên. Lucia, tôi rất vui vẻ tiếp đón”

 

“Vậy sao? Mấy năm nay cô chỉ tiến bộ vậy mà thôi, không có Cố Thành Trung thì cô đã sớm chết trăm ngàn lần rồi!”

 

“Vậy thì thế nào, tôi có người đàn ông đáng tin, cô có không? Lucia, đời này cô không tin bất kỳ ai mà chỉ tin vào chính mình, cho nên sẽ không có ai giúp cô. Cô là người suy bụng ta ra bụng người, cô luôn trách tôi cướp Cố Thành Trung đi, thực ra là tự cô đẩy anh ấy đi xa từng chút một, là cô khiến cho anh ấy hoàn toàn nản lòng thoái chí nên anh ấy mới đến với tôi”

 

“Chỉ cần cô sửa lại một chút tính tình khiến cho anh ấy có thêm một chút hi vọng thì hai người cũng sẽ không đi tới tình trạng như hôm nay.

 

Cô không cảm thấy mình sai mà đó đều là lỗi của người bên cạnh, cô thật vô tội! Sao cô không tự soi gương xem rốt cuộc cái vẻ mặt cô tự cho là vô tội kia xấu xí đáng sợ đến thế nào?”


Chương 1012

 

Hứa Trúc Linh trực tiếp ném chiếc gương trên bàn qua, vốn dĩ hôm nay muốn đi học lớp trang điểm cũng bị cô ta quấy nhiễu.

 

Tấm gương rơi xuống trên mặt đất, chia năm xẻ bảy, vừa lúc ở dưới chân Lucia.

 

Lucia nhìn thấy mảnh vỡ bên trong mình, vô số mảnh, khuôn mặt vặn vẹo.

 

Cô ta bị giật nảy mình, lập tức lui lại một bước.

 

Hứa Trúc Linh đứng dậy, tỏ vẻ không quan trọng, lạnh nhạt duỗi cái lưng mỏi nói: “Tôi không rảnh để chơi với cô, cô đã đạt được mục đích rồi thì mau cút đi, chỉ cần nhìn cô tôi đã thấy chướng mắt rồi.”

 

“Ài, thật ra trước kia tôi rất khó chịu khi nhìn thấy cô, nhưng tôi được giáo dục là không được nói lời thô tục, dù sao làm người là phải cư xử văn minh. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn có gì nói đó với cô, văn minh lịch sự với cô chỉ giống như đàn gảy tai trâu mà thôi!”

 

“Cô… Hứa Trúc Linh, cô đừng có mà kiêu ngạo! Cô chờ đó cho tôi xem”

 

Lucia tức giận đến mức phát điên, nhất thời không khống chế được, lập tức vớ lấy mấy cái chai và lon bên cạnh rồi đập tới.

 

Nào là kem nền dạng lỏng, tinh chất sữa… khối lượng khá lớn, đánh vào đầu chắc chắn không phải chuyện đùa.

 

Nếu không phải cô kịp thời né thì đã bị đánh trúng.

 

Rõ ràng Lucia đang chó cùng rứt giậu, sử dụng bất kỳ thủ đoạn đê hèn nào.

 

Hứa Trúc Linh né tránh nói: “Đừng tưởng rằng cô là vương phi thì tôi không dám làm gì cô, tôi cũng sẽ ném chết c Cô định ném lại, nhưng không ngờ Cố Thành Trung lại xuất hiện.

 

Anh siết chặt cổ tay Lucia thật mạnh, khiến cô ta đau đớn.

 

Khuôn mặt cô ta lập tức nhăn lại, hết sức vặn vẹo vì đau.

 

“Cố Thành Trung… anh..”

 

“Lucia, cô bắt nạt vợ tôi ở trước mặt tôi là đang cảm thấy nhà họ Cố chúng tôi không có ai sao?”

 

“Dù bây giờ cô là vương phi của một nước, nhưng đánh người trắng trợn thế này cũng không nên đâu? Xem ra vua Charles đang bận việc.

 

chính phủ, vô tâm không có ý định giáo dục vợ nên đã đưa cô đến đây để tôi giáo dục đúng không?”

 

Câu cuối cùng nhấn mạnh giọng điệu trầm trọng hơn, đồng thời cũng mang theo sự thù địch của cái chết.

 

Anh đột nhiên xô cô ta ra, bãi cỏ hơi nhấp nhô, cô ta đang đi giày cao gót mười phân, không chống đỡ nổi ngã xuống đất một cái, hết sức.

 

chật vậ Giúp việc vội vàng chạy tới, đỡ người dậy và nói: “Anh thật to gan, dám bất kính với vương phi.”

 

“Người đâu, trói hai cô giúp việc này lại rồi tát cho hai phát, tôi không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi không tức giận, tôi đẩy vương phi của các người, các người có thể thấy rõ, cô ta đã đánh vợ tôi bằng những chai lọ này, mắt của các người bị mù sao?Xem ra mắt của các người cũng không được tốt, có muốn khoét hết ra để các người nhìn rõ mọi thứ không?” Cố Thành Trung hung dữ nói.

 

Hứa Trúc Linh nghe nói như thế, cả người đều cảm thấy rét lạnh chứ đừng nói là kia hai giúp việc run lẩy bẩy kia.

 

Cô hiếm thấy Cố Thành Trung tức giận đến mức như vậy, lập tức đi tới trước mặt anh, nắm lấy bàn tay to lớn của anh.

 

Anh cảm nhận thấy hơi ấm, sự thù địch trên toàn thân đột nhiên giảm bớt rồi biến mất trong tích tắc không còn lại gì.

 

Cô lập tức mở miệng nói: “Tát hai cái là được rồi, con gái có khuôn mặt là quan trọng nhất, còn đôi mắt thì cứ giữ lại đi, những gì anh ấy vừa nói chỉ là nói bừa thôi.”

 

Sau đó, cô nhanh chóng xua tay để mọi người đi xuống, nếu không Cố Thành Trung nhìn thấy lại mất lý trí.

 

Dáng vẻ độc ác đáng sợ như vậy của anh khiến ngay cả cô cũng không đỡ nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.