Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1016



Chương 1016

 

“Từ khi mẹ đi rồi bố giống như trở thành một con người hoàn toàn khác, chỉ có lúc gặp mẹ Trúc Linh bố mới bắt đầu ấm áp hơn một chút, nhưng đa phần bố đều rất lạnh lùng”

 

“Con thay mặt bố xin lỗi mẹ, mẹ đừng tức giận với bố có được không?” Đôi mắt long lanh của cô bé nhìn thẳng vào mắt Hứa Trúc Linh khiến nhất thời cô cũng không biết mình phải trả lời thế nào…

 

Cô im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Thế giới của người lớn rất phức tạp, khó mà phân biệt đúng sai phải trái. Con còn nhỏ, đừng nghĩ ngợi nhiều chuyện của người lớn, ngoan, ngủ đi con!”

 

“Vậy, nếu như mẹ Trúc Linh và bố cãi nhau, sẽ không quan tâm tới Minh Diệp nữa sao?”

 

“Nếu như mẹ không quan tâm đến con thì mẹ đã không ở đây rồi!

 

Sáng mai thợ điện sẽ đến sớm thôi, sau này sẽ không bị mất điện nữa!”

 

“Vậy con hi vọng ngày nào cũng mất điện..” Cô bé lí nhí nói, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.

 

Hứa Trúc Linh nghe không rõ liền hỏi lại nhưng cô bé lắc đầu rồi ôm chặt lấy cô, ngọt ngào nói: “Ngủ thôi mẹ!”

 

Hứa Trúc Linh dỗ dành cô bé chốc lát mới thở phào nhẹ nhõm, ngọn nến đã cháy hơn nửa, ánh lửa lập lòe nhưng cô không hề nề hà hay cảm thấy khổ sở.

 

Nhìn cây nến cháy gần hết cô rất muốn xuống tầng dưới lấy cây khác lên nhưng lại sợ lỡ như Minh Diệp bỗng buồn đi tè, mà phòng lại tối om thì phải làm sao?

 

Bất đắc dĩ Hứa Trúc Linh vẫn phải mò xuống tầng dưới, cô vừa xuống đến tầng dưới thì gió lạnh từ cửa sổ thổi vào dập tắt ngọn nến đang cháy. Mà cái bật lửa lại để cùng cây nến mới.

 

Cô dựa theo trí nhớ dò dẫm trong bóng tối một cách chậm rãi, cẩn thận, bỗng cô nghe thấy tiếng lách cách…xột xoạt…

 

Sợ hãi dâng lên trong lòng, chân tay run rẩy, trong đầu cô lập tức hiện lên những câu chuyện ma quỷ.

 

Là chuột hay là…ma?

 

Mà cô rất sợ những thứ quỷ dị…

 

Cô bỗng nhớ ra một điều, ngọc có thể trừ tà! Nghĩ vậy cô liền nắm chặt chiếc vòng ngọc.

 

Thế nhưng…

 

Âm thanh kia càng lúc càng gần, trong bóng tối lờ mờ cô nhìn thấy một hình dáng…là bóng người, không, chiếc bóng tối thui như này…

 

Là ma quỷ!

 

Hứa Trúc Linh sợ hết hồn ngồi thụp xuống, nhắm nghiền mắt không ngừng khoát khoát tay: “Tránh ra tránh ra, tôi chưa từng làm chuyện xấu, đừng đến gần tôi!”

 

Cô liên tục quơ tay loạn xạ, sau đó đụng phải một thứ gì đó.

 

Quần áo của ma quỷ sao? Vừa lạnh vừa ẩm ướt, là quỷ nước? Chết thảm quát “Cút xa tôi ra, cứu với, cứu với!”

 

“Là tôi” Trong bóng đêm cuối cùng cũng xuất hiện một giọng nói bất đắc dĩ, ngay sau đó một ngọn lửa bừng lên trước mặt cô.

 

Cô mở mắt ra run run nhìn ngọn lửa từ chiếc bật lửa, mà khuôn mặt đối diện cô chính là Phó Minh Tước, ánh mắt anh ta nhìn cô có chút phức tạp.

 

Ngọn lửa lập lòe, rực rỡ phản chiếu trong mắt anh ta toát lên vẻ không thể diễn tả được. Phó Minh Tước đưa tay ra định kéo cô lên nhưng cô tránh được anh ta.

 

Hứa Trúc Linh dò dẫm đứng lên tìm được ngọn nến liền nói: “Anh đã về, vậy tôi cũng nên rời khỏi đây thôi!”

 

Dứt lời, Hứa Trúc Linh toan bước đi thì Phó Minh Tước kéo tay cô lại.

 

Hứa Trúc Linh hất mạnh tay, không cẩn thận tay cô đập chúng vai Phó Minh Tước, anh ta hơi nhăn nhó, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, mồ hôi thì lấm tấm trên trán.

 

Anh ta cũng lập tức rụt tay lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.