Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1020



Chương 1020

 

Bên ngoài mặt trời vẫn chiếu chói chang, nhưng trong phòng… lại đưa tay lên không thấy được năm ngón.

 

Toàn bộ ban công được bao phủ bởi những tấm rèm dày cộm, không có lấy một tia sáng nào lọt ra ngoài.

 

Với tông màu trắng xám đen trang nhã, giường ngủ phía bên trong chỉnh tê ngăn nắp, nhưng trên chiếc sô pha ở một bên lại chất đầy gối.

 

Trong phòng… không có đèn!

 

Trên trần nhà không có đèn, tủ đầu giường không có đèn, phòng vệ sinh cũng không có đèn.

 

Đây có phải là nơi ở của người bình thường không? Cô có chút kinh hãi, còn chưa kịp hỏi han, Minh Diệp đã mở miệng nói: “Đây là phòng ngủ của bố con. Bố con không thích giường ngủ, thích nằm trên ghế sô pha. Bố con không thích mặc đồ ngủ, luôn mặc quần áo chỉnh tê. Bố con không thích ánh sáng, thích bóng tối… Bố con giống như truyện cổ tích, bên trong là một con quỷ hút máu, nửa đêm bố con sẽ ra ngoài làm chuyện xấu…”

 

“Ông nội không thích con, cũng không thích bố con, cho rằng hai bố con con là người vô dụng. Ông nội nhốt con lại, dùng con để uy hiếp bố con làm chuyện xấu. Con biết… Bố con không phải là người tốt, bố con đã làm hại rất nhiều rất nhiều người. Nhưng đó là bố của con, là người bố tốt nhất của Minh Diệp”

 

“Thật ra bố con rất cô đơn, bố con sợ bóng tối, sợ cô đơn, sợ đau đớn. Nhưng bố con đều tự chống đỡ một mình. Bố con cũng không thích giải thích, chưa hề biện minh bao giờ, nói dối cũng rất vụng về.

 

Con biết mẹ của con đã rời xa con mãi mãi, mỗi năm con đều lớn lên, nhưng bố con vẫn đối xử với con như một đứa trẻ ba tuổi, dùng một lời nói dối để lừa con…

 

“Mẹ, con biết bố con đã làm ra chuyện không thể tha thứ, tổn thương đến mẹ, tổn thương người em trai đã qua đời. Nhưng… Nhưng con xin mẹ, hãy cho bố con một cơ hội được giải thích được không ạ?

 

Để bố con giải thích cho mẹ, ý định ban đầu của bố con nhất định không phải như thế này, miệng bố con rất đần, mẹ có thể cho bố con một cơ hội khác được không?”

 

Cô bé níu chặt ống tay áo của Hứa Trúc Linh, khóc thành một hàng nước mắt.

 

Mà trái tim của cô giống như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt, đau đớn đến khó thở.

 

Tại sao những ân oán của thế hệ trước lại muốn liên lụy đến thế hệ sau, khiến cho một đứa bé bị kẹp ở giữa?

 

Cô ôm Minh Diệp thật chặt, nói: “Minh Diệp, mẹ có thể đồng ý với con, cho Phó Minh Tước một cơ hội. Nhưng con cũng phải đồng ý với mẹ một chuyện.”

 

Cô hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải tỉnh táo lại.

 

“Chuyện gì vậy ạ?’ “Mẹ muốn con đến nhà họ Quý, lớn lên tại nhà họ Quý. Mẹ không ngăn cản hai bố con con gặp nhau, nhưng mẹ sẽ không để cho con sống cuộc đời lang bạt, đầu đường xó chợ với bố con. Mẹ biết con không nỡ rời xa bố con, nhưng… mẹ của con chắc chắn không muốn con sống một cuộc sống như vậy, mẹ của con hi vọng con lớn lên thật vui vẻ. Con có thể đồng ý với mẹ chứ?”

 

Cô ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn cô bé.

 

Phó Minh Diệp nghe những điều này, không ngừng lắc đầu, nước mắt như chuỗi ngọc đứt đoạn.

 

“Con không thích… Đừng chia rẽ con và bố con! Bây giờ bố con không còn gì nữa cả, con không thể rời xa bố con. Nếu con rời đi, bố con càng thêm cô độc, con không muốn…”

 

“Minh Diệp.

 

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến âm thanh trầm thấp, khàn khàn của Phó Minh Tước.

 

“Bốt”

 

Minh Diệp chạy vọt tới, lập tức lao vào lồng ngực của anh ta.

 

“Con không đi đâu. Minh Diệp sẽ không đi đâu hết, con muốn thay mẹ bảo vệ cho bố!”

 

“Minh Diệp, con nghe bố nói…”

 

Cô không biết Phó Minh Tước và Dao Dao đã nói gì với nhau.

 

Dao Dao ôm chặt lấy anh ta một hồi, cuối cùng miễn cưỡng nhảy khỏi người anh ta sau đó loạng choạng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.