Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 108



Chương 108

“Sao? Muốn nói chuyện với tôi chưa hả?” Nguyên Doanh nói với vẻ ranh mãnh.

“Mau nói đi, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyên Doanh nói ra những chuyện mà mình nhìn thấy.

“Cô ấy sợ cậu lo lắng nên không cho tôi nói cho cậu biết. Cho nên tôi giấu thay cô ấy. Bây giờ nghĩ lại thì vết bạt tai trên mặt cô ấy không đơn giản đâu.”

“Sáng nay? Bệnh viện?”

Cuối cùng Cố Thành Trung cũng có chút đầu mối, dường như anh nghĩ tới điều gì đó rồi lập tức sau Khương Anh Tùng đi điều tra camera giám sát trong bệnh viện.

Anh có thể thấy rõ ràng Trịnh Anh dẫn Hứa Trúc Linh vào bệnh viện, rồi hai người xảy ra tranh chấp trong một chỗ hành lang vắng vẻ.

Trịnh Anh đẩy Hứa Trúc Linh xuống đất, tiếp theo lại còn vừa hung ác giáng cho cô một cái tát.

Cố Thành Trung nhìn thấy cảnh này thì không kiềm chế được mà siết chặt tay lại, bàn tay anh kêu lên từng tiếng răng rắc.

Sau đó Cổ Thành Trung lại nhìn camera giám sát trên đường. Nhìn thấy Hứa Trúc Linh bằng qua đường một cách hoảng hốt rồi bị xe tông, ngã xuống đất.

Ngay lúc đó, trái tim của anh như bị ai bóp chặt, hận không thể để mình chịu đau thay cô.

“Trịnh Anh!”

Cổ Thành Trung nghìn tính vạn tính, nhưng lại không ngờ rằng cô ta lại to gan lớn mật như thế, vậy mà lại còn dám tìm tới Hứa Trúc Linh.

“Đã biết rõ sự thật rồi, xem ra cô nhóc nhà cậu cũng chịu không ít khổ đấy nhỉ. Tôi nói cậu cũng thật là, ngồi đây uống rượu có tác dụng gì chứ?”

“Cảm ơn cậu, cậu chính là cứu tinh của tôi đó.”

Cố Thành Trung nói với vẻ kích động, anh vỗ vai Nguyên Doanh mấy lần rồi lao ra ngoài. Anh cũng không vội đi tìm Hứa Trúc Linh, bởi vì anh biết tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ không nói ra mọi chuyện.

Anh muốn đi tìm Trịnh Anh, anh muốn biết đến cùng là hai người đã nói cái gì.

Cổ Thành Trung tới nhà họ Trình. Sau khi Trịnh Anh biết được tin này thì vội vàng thay quần áo trang điểm.

Nhưng cô ta còn chưa trang điểm xong thì Cố Thành Trung đã đẩy cửa đi vào.

Ông Trịnh vừa cười vừa nói: “Cố Thành Trung vừa tới đã đòi gặp cháu, còn chẳng muốn ngồi uống với ông chén trà. Vậy hai đứa nói chuyện đi, ông cũng không quấy rầy nữa, đợi lát nữa nhớ ở lại ăn trưa.”

“Ông nội mau đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy bọn cháu.”

Trịnh Anh thẹn thùng rồi đẩy ông Trình đi ra ngoài.

Sau khi cửa phòng được đóng lại thì tron gphonfg cũng chỉ còn hai người bọn họ.

“Anh nghĩ thông rồi đúng không, cho nên mới đặc biệt tìm tới nhà muốn ở bên em?”

“Anh cũng không điện thoại trước một tiếng để em chuẩn bị cho cẩn thận. Vội vàng quá rồi đấy.”

Trịnh Anh nói với vẻ đắc ý.

“Cô đi tìm Hứa Trúc Linh à?”

Cổ Thành Trung không có thời gian nói nhảm với cô ta, anh nói thẳng vào chuyện chính.

Trịnh Anh nghe thế thì nụ cười trên mặt cô ta cứng lại.

Nhưng sau đó cô ta lại cảm thấy chẳng có gì phải sợ cả.

“Đúng, em đi tìm con nhỏ đó. Cô ta không tự mình biết mình, cũng nên có người tới nói cho cô ta tỉnh ra.”

“Cô lại tự cho mình là thông minh rồi đấy nhỉ?” Cố Thành Trung bước lên phía trước, anh đưa một tay bóp cổ Trịnh Anh, khiến cho cô ta phải lùi lại từng bước một, cuối cùng đụng phải vách tường.

Trịnh Anh đột nhiên không thở được nên không ngừng dãy dụa.

“Anh… anh muốn làm gì? Anh muốn giết tôi vì con đĩ kia sao? Đây là nhà họ Trình, anh dám ư?”

“Cô mắng cô ấy thêm một câu nữa xem tôi có dám không?”

Cố Thành Trung híp mắt, trong mắt anh tràn ngập sự tức giận.

Đôi môi anh mím lại, cả người đều là sự lạnh lẽo đáng sợ.

Giờ đây, anh như con quỷ đến từ địa ngục để lấy mạng Trịnh Anh vậy.

Cô ta nhìn thấy sự chết chóc trong mắt anh, anh thật sự muốn giết mình.

Chẳng lẽ… chỉ vì con vô dụng kia sao?

“Đến cùng là em đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ những gì em nói không phải là sự thật sao? Cô ta không giúp được anh, chỉ có em mới giúp được anh thôi. Cố Thành Trung, em thấy anh cũng là người thông minh, đừng nói là anh bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, choáng váng đầu óc rồi nhé!”

“Hơn nữa, cô ta có chỗ nào tốt hơn em chứ?”

“Trong mắt tôi thì cô ấy hơn xa cô.”

Cố Thành Trung nói từng chữ từng chữ một: “Nhà họ Trình có cô thật là bi ai. Trịnh Anh, ông đây cảnh cáo cô một lần nữa, nếu cô dám đụng vào cô ấy thì tôi sẽ khiến cho cô sống không được mà chết cũng không xong!”

“Tôi không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là những người dưới tay tôi sẽ không ra tay. Vòng tròn quý tộc trong thành phố này dơ bẩn cỡ nào, cô cũng biết mà nhỉ? Tự nhiên có hai người chết đi là một câu chuyện bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được.”

“Anh… anh vì một con nhóc chẳng có một chút giá trị kia mà dám uy hiếp em, dám uy hiếp nhà họ Trình ư?”

“Trong mắt tôi thì nhà họ Trình các người chẳng là cái cứt chó gì cả.”

Cố Thành Trung trực tiếp đẩy cô ta ra, Trịnh Anh ngã xuống đất.

“Anh…”

Trịnh Anh nghe thấy anh nói thế thì giận mà không có chỗ xả, nhưng cô ta lại không biết nên phản bác như thế nào.

Nhà họ Trình đúng là không so được với nhà họ Cổ. Bây giờ Cố Thành Trung bộc lộ tài năng, không ai biết là đằng sau lưng anh có bao nhiêu quyền thế cả.

Toàn bộ thành phố này chẳng ai dám tùy tiện làm mích lòng Cố Thành Trung.

Người này, thần bí khó lường.

“Sao thế?”

Ông Trình đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì vội vàng đẩy cửa đi vào.

Ông ta thấy cháu gái yêu của mình ngã trên mặt đất, vội vàng đi tới đỡ Trịnh Anh dậy.

Ông Trình trách móc: “Cố Thành Trung, sau cậu lại có thể làm thế với cháu gái yêu của tôi hả. Cho dù bố cậu có ở đây thì cũng không dám hùng hổ như thế.

“Cậu bắt nạt người khác trong nhà của chính họ luôn à?”

Ông Trình giận mà không kiềm chế được, bắt đầu bày ra uy nghiêm của mình.

Nhưng Cố Thành Trung chẳng thèm sợ hãi.

Anh nở một nụ cười giêu cợt rồi nói.

“Tôi dạy dỗ cháu gái của ông nên ông không vui chứ gì? Vậy lúc cháu gái của bác dạy dỗ vợ chưa cưới của tôi thì tôi cũng không vui đấy, tính sổ sao đây? Bác muốn tôi lấy chứng cứ ra hay muốn tự mình nghe cháu gái ông nói? Cô ta đã làm cái gì với vợ chưa cưới của tôi rồi!”

Đương nhiên là ông Trình biết những việc cháu gái mình làm. Khuyên cũng khuyên rồi nhưng cô ta không nghe, ông ta cũng chỉ có thể bảo vệ.

Ông ta nhíu mày rồi nói: “Hứa Trúc Linh và cháu gái nhà tôi cũng chỉ gần bằng tuổi nhau mà thôi, người cùng tuổi thì cãi nhau đánh nhau có là gì. Nhưng cậu thì khác, cậu cao hơn con bé cả một đời, ỷ lớn hiếp bé. Tôi phải đi hỏi ông Thanh xem ông ấy dạy dỗ cậu thế nào.

Ông Trịnh nổi giận đùng đùng rồi cất lời phản bác.

Cố Thành Trung híp mắt, đúng là con cáo già, cái gì cũng có thể nói được.

Người cùng thế hệ đùa giỡn ư?

Anh nói với vẻ lạnh lùng: “Hứa Trúc Linh bây giờ là vợ chưa cưới của tôi, cũng không phải là người cùng bối phận với cháu gái của bác, mà là bề trên, là người lớn. Cô ta không coi ai ra gì, nhỏ mà hiếp lớn, ông nên giải thích thế nào đây. Bác giao cho tôi dạy dỗ hay muốn để người trong thiên hạ đều biết cháu gái của bác ngang ngược độc ác như thế nào?”

Nôi Ông Trình bị chặn họng không nói được thêm câu gì.

Không coi ai ra gì, nhỏ mà hiếp lớn. Tám chữ này quá nghiêm trọng.

Nhưng lại rất có lý.

“Ông nội…”

Trịnh Anh thấy ông nội mình không thốt nên lời thì lòng nóng như lửa đốt. Cô ta còn muốn nói mấy câu nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Thành Trung nhìn tới, khiến cho cô ta sợ tới nỗi ngậm họng.

Ánh mắt này… thật sự là quá đáng sợ.

“Bác Trình, bác vẫn là nên dạy tốt cháu gái của mình đi thì hơn. Nếu như dám tái phạm thì tôi sẽ trả lại gấp trăm lân.” Cố Thành Trung nói xong rồi quay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.