Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1091-1092



Chương 1091

Hai bên gia đình không nói gì nhiều, đám cưới này coi như lời an ủi ấm áp của ông trời.

Thím của Bạch Minh Châu cứ khóc thầm khi thấy cô ấy mình mặc váy cưới vào, Bạch Hoàng Nam cũng đỏ mắt, cuối cùng thì cũng có lời bàn giao với anh trai.

Sau khi chết, ông ấy đi đến âm tào địa phủ cũng không sợ bố của Bạch Minh Châu tìm ông ấy đòi nợ “Hôm nay là ngày cưới của cháu, mọi người nên vui vẻ” Bạch Minh Châu cười nói.

“Cháu nói xem thằng bé này đang yên đang lành, làm sao có thể phân liệt chứ, cháu gả cho nhân cách thứ hai của thắng bé nhưng mà cháu cũng không yêu người ta, đây là có chuyện gì?”

“Thím còn tưởng rằng cháu sẽ có hạnh phúc mỹ mãn, cũng kết hôn vì tình yêu, nhưng mà hiện tại… cháu lấy dưới danh nghĩa con dâu của nhà họ Ôn, sau này cháu có thể làm gì?”

“Cháu cam tâm tình nguyện, đây là do cháu nợ nhà họ Ôn, Ôn Mạc Ngôn cũng không còn nữa, cho nên cháu càng không thể rời khỏi anh “Cháu nói cháu cũng thật ra, vậy mà cháu lại bí mật sinh con sau lưng chúng ta. Cháu có chịu bao nhiêu vất vả thì cứ nói cho chúng ta biết là được rồi, chẳng lẽ chúng ta có thể ép cháu bỏ đi đứa con này sao? Cháu chính là cứng đầu cứng cổ, không bao giờ nghe theo lời khuyên của người ta, cho dù là đụng phải vách tường cũng không quay đầu. Người nhà họ Bạch đều có tính cách chết tiệt này, khi nào thì cháu học được rồi hả?”

Thím của Bạch Minh Châu khóc đến mức trên mặt toàn là nước mắt, Bạch Hoàng Nam muốn an ủi bà ấy, nhưng mà lại bị bà ấy hung tợn trừng mắt.

“Câm miệng, đừng chạm vào tôi. Cháu gái của ông thật sự làm người ta đau xé tim mà! Còn ông cũng không phải là một ngọn đèn cạn dầu, cũng không phải là thứ tốt, các người chỉ giỏi khiến tôi sợ hãi”

“Được rồi, thím à, hôm nay là ngày thành hôn của cháu đó.” Bạch Minh Châu có chút áy náy, đau lòng nhìn bà ấy.

Bọn họ đối tốt với cô mà không một lời than vãn, mặc dù không phải là con ruột, nhưng mà họ đã nuôi dưỡng cô ấy nhiều năm như vậy, đã sớm thân hơn con ruột rồi.

Kiếp này, cô ấy phải báo đáp công ơn dưỡng dục, che chở cho những người thân yêu của mình.

Thím của Bạch Minh Châu lau nước mắt, cố nén nỗi buồn.

Dù không muốn thế nào đi nữa, trong lòng cảm thấy khó chịu như thế nào đi nữa thì ván cũng đã đóng thuyền.

Dù sao thì Bạch Minh Châu cũng phải danh chính ngôn thuận gả vào nhà Ôn Mạc Ngôn, nếu không thì sẽ không thể chăm sóc bọn trẻ, hơn nữa cũng không có danh phận gì với Ôn Mạc Ngôn.

Kết hôn là cách tốt nhất.

“Mà này, anh trai và chị dâu của cháu đâu?”

“Đi gặp đứa nhỏ rồi, nói cháu ở đây nhất định có việc bận nên lát nữa mới tới đây. Anh trai cháu biết chuyện kết hôn của cháu thì cả đêm không ngủ, hôm sau liền tới thắp nhang bố mẹ cháu”

“Đứa trẻ này không giỏi nói chuyện và cũng không thể hiện cảm xúc, nhưng mà những gì thằng bé làm đều rất chân thành. Thằng bé luôn cảm thấy mình đã không chăm sóc tốt cho cháu nên mới làm cho cháu đau khổ nhiều như vậy, còn có, đối với chuyện hoang đường lúc trước cũng cảm thấy canh cánh trong lòng!”

Thím của Bạch Minh Châu muốn nói nhưng lại thôi.

Bạch Minh Châu đương nhiên biết bà ấy đang nói đến điều gì, anh trai của cô ấy đang tự trách bản thân không chăm sóc tốt cho cô ấy nên mới khiến đường tình của cô ấy gập ghềnh.

Giờ cô ấy đã kết hôn rồi, anh ta lại nghĩ đến những chuyện hoang đường trước kia, lại càng tự trách mình.

Anh ta đã thành gia lập thất rồi, hơn nữa cũng đã có con rồi, tại sao cứ như lão già mà không thể vượt qua rào cản trong lòng chứ?

“Cháu biết, chờ anh ấy đến đi, không biết anh ấy tặng quà gì cho cháu, nếu nhẹ thì cháu nhất định không tha thứ cho anh ấy!”

“Yên tâm đi, anh trai cháu sẽ không đối xử tệ với cháu đâu!”

Chẳng bao lâu thì Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy cũng đã đến.



Chương 1092

Cố Ngọc Vy trở nên thành thục và nữ tính hơn, cô ấy mặc một chiếc váy dài tinh tế phác họa rõ nét đường cong cơ thể.

Còn Nguyên Doanh thì sau bao nhiêu năm, anh ta dường như không thay đổi chút nào, được thời gian sủng ái vô cùng.

“Anh trai, chị dâu”

Cố Minh Châu cười ngọt ngào, bước tới vươn bàn tay nhỏ bé ra: “Quà, quà cưới của em đâu?”

“Chúng tôi kết hôn cũng không thấy cô em chồng này tặng quà nhà, bây giờ đưa tay đòi quà coi được sao?” Cố Ngọc Vy nói đùa.

Nút thắt giữa họ cũng đã được mở ra.

Cố Ngọc Vy và Bạch Minh Châu đều là những người thẳng tính, vì vậy cầm lên được thì có thể bỏ xuống được, nhưng mà Nguyên Doanh vẫn đang tự trách mình về chuyện kia.

“Đây, tặng em, đây là tâm ý của chị và anh của em!”

Cố Ngọc Vy lấy ra một chiếc phong bì màu đỏ, hơi to cầm lên cũng rất nặng.

Cô ấy không nhịn được mà mở nó ra, sau đó phát hiện ra rằng… đó là một giấy chứng nhận bất động sản.

Quyền sở hữu của hai căn hộ.

Đây là nơi trước đây cô ấy và Ôn Mạc Ngôn sinh sống.

“Điều này..”

Bạch Minh Châu khiếp sợ nhìn về phía họ.

“Căn hộ đó không phải chỉ cho thuê, không bán sao?”

“Em cũng đừng quan tâm đến chuyện này nữa, bây giờ đó đã là tài sản riêng của em rồi. Đồ đạc trong đó cũng không di chuyển gì, biết em không nỡ vứt bỏ thứ gì nên cũng để nguyên vẹn. Căn hộ đó cũng là kỉ niệm của em và Ôn Mạc Ngôn, cho dù là không được thành đôi nhưng mà ở chỗ ấy nhìn đồ vật cũng cảm thấy mỹ mãn”

“Cảm ơn hai người, món quà này rất có ý nghĩa đối với em”

Cô ấy siết chặt giấy chứng nhận bất động sản rồi áp vào ngực, nơi gần trái tim mình nhất.

“Em thích là được. Đúng rồi, chị vừa nhìn thấy anh trai và Trúc Linh, để chị đi chào hỏi họ một cái. Nguyên Doanh, em gái anh sắp kết hôn rồi cho nên cố gắng tâm sự đi” Cố Ngọc Vy thấu tình đạt lý và để lại không gian cho hai người họ.

Bạch Minh Châu cũng bảo người ta đi xuống.

“Anh trai, cảm ơn anh đã để tâm như vậy, nhưng mà sau này cũng đừng tiêu tiền bừa bãi, anh còn phải nuôi Ngọc Vy đó.”

“Đúng vậy đó, sau này sẽ có người chăm sóc cho em rồi, cũng không đến lượt anh tiêu tiền. Cái này nhân cách thứ hai đối xử với em như thế nào?”

“Anh ấy có một cái tên, đó là Thiện Ngôn, đừng luôn bảo người ta là nhân cách thứ hai, khó nghe quá trời, người ta sẽ không vui.”

“Em quan tâm cậu ta!”

“Ừm… thật sao? Không phải chứ?” Khi được hỏi như vậy thì cô ấy có chút chột dạ, nói chuyện hơi ngập ngừng.

“Minh Châu đã trưởng thành rồi nên có sự lựa chọn của riêng mình, cũng không còn là người luôn đi theo mông anh hồi đó nữa. Anh nhìn em lớn lên từ nhỏ đến giờ, giờ em có gia đình làm anh rất hạnh phúc.

Mặc dù chúng ta không phải là anh em ruột nhưng mà chúng ta cũng đã hòa thành một gia đình rồi. Bây giờ em gả ra ngoài rồi, coi như là anh cũng có thể cho bố mẹ một lời giải thích”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.