Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 116



Chương 116

Buổi tối, Hứa Trúc Linh đợi tới khoảng 12 giờ, mới nghe được tiếng còi xe hơi quen thuộc ở ngoài cửa.

Cô nhanh chóng chạy tới mở cửa, lại không biết là Cổ Thành Trung trở về cùng Khương Anh Tùng, vậy mà lại có thêm cả Trình Anh.

Khương Anh Tùng đỡ Cố Thành Trung đã uống say, mà phía sau còn có Trình Anh nhíu chặt mày đi theo.

Cô không nhịn được có chút buồn bực, sao Trình Anh cũng tới đây.

Trong lòng Trình Anh cũng nổi trận lôi đình.

Cô ta vì dẫn Cố Thành Trung mắc câu, không màng tới sự phản đối của ông nội, lén lút lấy con dấu của ông nội, lấy hợp đồng ra.

Cô ta bỏ thuốc và rượu, muốn gạo nấu thành cơm, sau đó lại cưỡng hôn.

Không ngờ người đàn ông Cổ Thành Trung này lại cực kỳ gian xảo, cho Khương Anh Tùng canh giữ ở bên ngoài, một khi có gió thổi cỏ lay là lập tức vọt vào, khiến cô ta không có cách nào tạo ra bầu không khí lãng mạn.

Ba lần uống rượu, dưới hơi lạnh của rượu, thuốc mê và thuốc kích dục cũng có tác dụng.

Chỉ chờ thời gian lên men.

Cô ta nâng Cố Thành Trung lên, vốn định lấy cớ say rượu để đưa Cố Thành Trung đang mơ mơ màng màng ra khỏi phòng.

Nhưng Khương Anh Tùng lại không rời một tấc, khăng khăng muốn đưa anh về nhà, còn nói là vâng theo dặn dò của Hứa Trúc Linh, bảo đảm Cố Thành Trung về tới nhà an toàn.

Vì thế, bất chấp tất cả, đặt Cổ Thành Trung trên ghế phụ.

Nhưng cô ta sao có thể cam tâm, cho nên cũng đi theo tới đây.

Khương Anh Tùng đặt Cổ Thành Trung ở trên sô pha, nói: “Ông chủ uống nhiều rượu.”

“Tôi biết rồi.”

“Thư ký Khương, anh đã đưa người về nhà an toàn, nhiệm vụ của anh cũng hoàn thành, rồi, có phải nên đi rồi không?”

“Việc này.”

Khương Anh Tùng nhìn nhìn Trình Anh, lại nhìn nhìn Hứa Trúc Linh.

Anh ta sợ Hứa Trúc Linh bị Trình Anh bắt nạt, dù sao Trình Anh cũng không phải là đèn cạn dầu gì. Hứa Trúc Linh nhéo nhéo bàn tay nhỏ, nên tới vẫn trở về, trốn cũng không thoát.

Cô không muốn trêu chọc, nhưng đối phương lại chạy đến nhà, buộc cô phải chìa họng súng ra.

Vậy thì dứt khoát va chạm một chút thôi! “Anh cũng mệt mỏi cả một ngày rồi, về sớm chút đi, trên đường lái xe cẩn thận một chút.”

“Vậy….. Vậy được rồi, tôi đi về trước. Chỉ là cô Trình, cô cũng đi cùng tôi đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”

“Không cần, tốt xấu gì tôi cũng là khách, tư cách uống một ly trà cũng không có sao? Đây là cách tiếp khách của cậu ba nhà họ Cố, hay là có người không hiểu quy củ?”

Cô ta không có ý tốt nhìn về phía Hứa Trúc Linh, đâm thẳng mũi nhọn về phía cô.

Khương Anh Tùng còn muốn nói gì đó thêm, nhưng lại bị Hứa Trúc Linh ngăn cản.

“Không sao, giao cho tôi.”

Cô tiễn Khương Anh Tùng ra cửa, Khương Anh Tùng vẫn có chút không yên tâm.

“Yên tâm đi, đây chính là địa bàn của tôi, tôi sẽ không để cô ta bắt nạt tôi, nếu không cũng quá mất mặt rồi! Trên đường đi anh cẩn thận một chút, tới nơi thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Ừm, vậy cô chú ý một chút, có việc gì thì tìm chú An, chú An là người từng trải.”

Hứa Trúc Linh tiễn Khương Anh Tùng đi, sau khi về phòng lại nhìn thấy Trình Anh đang chăm sóc Cố Thành Trung, tự lau mồ hôi cho anh, thậm chí còn muốn tháo cà vạt của anh.

Cô ta cũng không thèm liếc mắt nhìn Hứa Trúc Linh một cái, dùng miệng lưỡi ra lệnh: “Cô còn không mau đi nấu canh giải rượu, cô không nhìn thấy anh ấy rất khó chịu sao? Phòng ngủ ở đâu, tôi dìu anh ấy đi lên nghỉ ngơi.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy không nhịn được cảm thấy tức giận, rốt cuộc ai mới là bà chủ của cái nhà này?

Hứa Trúc Linh đi lên, ở trước mặt cô ta, nhờ chú An đưa Cố Thành Trung về phòng.

“Không phải cô Trình muốn uống trà sao? Vậy tôi cho người hầu chuẩn bị trà cho cô.”

“Còn cần người hầu sao? Không phải là cô sao? Xuất thân ti tiện, cũng chỉ xứng bưng trà rót nước cho tôi.”

Trình Anh kiêu ngạo ngồi xuống, gác chân lên bắt chéo, dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạch khiến người ta chán ghét.

Hứa Trúc Linh cũng không khách sáo, rất cố gắng xây dựng khí chất bà chủ trên người mình.

Cô cũng ngồi xuống, cười nói: “Vậy không cần rót trà, miễn cho ô uế cái ly nhà tôi.”

Trình Anh nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trợn mắt nhìn cô.

“Cô nói cái gì?”

“Sao? Cô nghe không hiểu tiếng người à? Cô cũng không hỏi bọn họ xem, cái nhà này ai làm chủ, là tôi hay là Cố Thành Trung, hay là kẻ thứ ba là cô đột nhiên tới thăm?”

Lời này vừa nói ra, người hầu phía sau cũng đồng thanh nói: “Đương nhiên là cô Hứa rồi.”

Ngày ngày bọn họ ở trong căn nhà này, tất nhiên đã nhìn thấy rõ Cố Thành Trung tìm đủ mọi cách yêu thương cô.

Nhưng bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy ông chủ đích thân xuống bếp, nhưng hôm nay vì cô Hứa, lại rửa tay nấu canh, đó chính là chuyện thường xuyên xảy ra.

Hơn nữa Hứa Trúc Linh cũng hiền hoà, không có tính cách công chúa, miệng rất ngọt, luôn miệng gọi ngắn gọi dài chú này dì này.

Cả đám bọn họ yêu quý còn không kịp, sao có suy nghĩ muốn căn nhà này đổi chủ chứ?

Trình Anh nghe thấy người hầu nói, không khỏi đỏ mặt.

Lần trước thấy Hứa Trúc Linh vẫn là quả hồng mềm, mềm yếu có thể bắt nạt.

Sao lần thứ hai gặp lại, lại thành lưng thẳng tắp, khí thế mạnh mẽ hơn?

Trình Anh hung hăng nhíu mày, có chút khó hiểu.

Cô cười nhạo một tiếng: “Cô không sợ truyền ra ngoài cho làm người ta cười nhạo sao, chú ba Cố tìm một cô vợ sắp cưới không có chút quy củ nào, quả rất mất mặt xấu hổ!”

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, nghĩ đến ngày cô bị nhục nhã kia. Đại khái là mình không xứng với Cố Thành Trung, sẽ chỉ khiến anh bị người ta cười nhạo.

Nhưng thế thì sao chứ, người đàn ông của cô còn không sợ, sao đến lượt người phụ nữ ba hoa này nói linh tinh?

Cô nhớ đến bốn câu châm ngôn Bạch Minh Châu dạy cô.

Bây giờ, chính là lúc phát huy tác dụng.

Cô hít sâu một hơi, găn từng chữ một nói: “Liên quan quái gì tới cô?”

“Cái gì?”

Trình Anh đột nhiên nghe được một câu thô tục này, còn tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề, ngơ ngẩn nhìn Hứa Trúc Linh.

Hứa Trúc Linh lại lặp lại lần nữa.

“Liên quan quái gì tới cô?”

“Cô….. Cô lặp lại lần nữa!”

Trình Anh đứng bật dậy, ngón tay xanh nhạt tức giận chỉ vào cái mũi của Hứa Trúc Linh.

Hứa Trúc Linh cũng không chút yếu thế, nói cũng nói ra rồi, bây giờ cũng không thể mềm yếu lui về phía sau nữa.

Cô đứng lên, thân mình nhỏ xinh tấm lưng vững chắc thẳng tắp.

Cô nâng cằm lên, nói: “Người đàn ông của tôi có bị người nhạo báng, điều này có liên quan đến một đồng nào của cô không? Cô ăn no rửng mỡ sao, quản nhiều như vậy làm sao?”

“Cô….. Sao Cố Thành Trung lại có người vợ sắp cưới như cô chứ, những lời dơ bẩn như cũng nói ra được, tôi muốn tố cáo cô, cho.

mọi người nhìn kỹ khuôn mặt xấu xí của cô!”

Trình Anh tức muốn hộc máu, gương mặt xinh đẹp đã trở nên vặn vẹo dữ tợn: Cô ta lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ thấy có người nói với mình như vậy.

Hứa Trúc Linh nhớ tới dáng vẻ ghê gớm ngày thường của Bạch Minh Châu, vén tay áo lên, hai tay chống hông, tiếp tục nói: “Được đó, cô nói với mọi người đi, tôi cũng muốn cho mọi người phân xử, cô là kẻ thứ ba mà lại như vậy, cô có còn liêm sỉ không?”

“Tôi và Cố Thành Trung có hôn ước, đó là cha anh ấy và cha tôi quyết định, nếu cô cảm thấy anh ấy cưới sai người, cô đi tìm bác ấy cãi lí đi! Hơn nữa, xin cô hãy có thái độ đoan chính, bây giờ cô là kẻ thứ ba, cô muốn phá hỏng tình cảm của tôi và Cố Thành Trung, cô đừng nói mình cao quý hơn mà nói tôi thấp kém như vậy. Cơ ngơi nhà tôi thật sự không bằng nhà cô, nhưng nhân phẩm của tôi còn tốt hơn cô nhiều!”

“Tôi thấy cô điên rồi, những lời mê sảng đó cũng dám nói! Tôi….. Hôm nay tôi phải xé rách miệng cô!” Trình Anh tức giận đến mức nổi điên lên, căn bản không có năng lực suy nghĩ bình thường, cũng không quan tâm đây là đâu, trực tiếp lao tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.