Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1292: Chương 1338





Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn).

Hiện tại là chương 1338 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1052.

Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.

Em note lại cho mọi người rõ.

Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Hứa Trúc Linh đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe đang dần đi xa của Cố Thành Trung, phía sau truyền đến giọng nói của Ngôn Phúc Lâm: “Người cũng đi rồi, đừng nhìn nữa.

Không nỡ rời xa người ta như vậy sao không chủ động đi tìm cậu ta?”
Hứa Trúc Linh nghe xong liền xoay người lại, dựa người vào bàn làm việc đáp: “Đó là vì em biết Cố Thành Trung sẽ chủ động tìm em, thật ra...!em là một người không kiêng sợ gì.

Bị anh ấy cưng chiều đến hư rồi cho nên tính khí khá nóng nảy.”

“Em nói vậy Cố Thành Trung mà nghe được sẽ buồn đấy.”
“Anh ấy biết em bị anh ấy chiều đến hư rồi, mà anh ấy cũng đã quen như vậy.

Em rất yêu anh ấy, nhưng mới bắt đầu em đã cảnh cáo bản thân, không được xem anh ấy là quan trọng nhất mà đánh mất bản thân.

Tới giờ em vẫn luôn duy trì.

Cho nên...!em không công bằng với anh ấy, em luôn giữ lại, mà anh ấy lại cho đi tất cả.”
Hứa Trúc Linh yếu ớt nói, khẽ rũ mắt xuống, lông mi dài che đi đáy mắt thâm thúy: “Em cứ nghĩ...!như vậy sẽ không thua, em sợ khi anh ấy rời xa em, em sẽ chịu không nổi.

Nhưng em lại không nghĩ tới, ngay từ khi bắt đầu anh ấy đã cho đi tất cả.

Cái thứ tình yêu này có thể đem ra so sánh được, Cố Thành Trung rất yêu em, em cũng yêu anh ấy, nhưng so với anh ấy thì kém xa!”
Ngôn Phúc Lâm nghe xong những lời này liền rơi vào trầm mặc, một hồi lâu sau đó mới tìm lại tiếng nói của mình.
“Em nghĩ, tại sao em thua Cố Thành Trung, em cũng không so nổi.

Em cũng hiểu rõ tình cảm của bố dành cho mẹ em, cho nên bố biết em không phải con của ông ấy nhưng cũng đối xử với em như con ruột.

Ông ấy không yêu em, ông chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.”
“Anh, em đối với anh ấy như vậy, có phải xấu lắm không?” Cô buồn bã hỏi.
“Em làm cho cậu ta trao đi tất cả sao?” Ngôn Phúc Lâm hỏi lại một câu làm cô bỗng sửng sốt.
Trong khi cô đang trầm mặc, anh ta nói tiếp: “Chuyện tình cảm chỉ có bản thân mới có thể kiểm soát được, ai nói cũng vô dụng.

Nếu cậu ta không muốn, ai cũng không thể yêu cầu cậu ta điều gì.

Em không sai, cậu ta cũng không sai.

Thứ mà Cố Thành Trung cho em, em không trả nổi.

Thứ em cho cậu ta, cậu ta cũng không dám buông xuống.

Em đừng tự xem nhẹ bản thân mình, em đã vì cậu ta mà bỏ ra rất nhiều thứ rồi.”
“Đó là em cam tâm tình nguyện!” Hứa Trúc Linh vội nói.
Ngôn Phúc Lâm nghe xong liền mím môi, sâu sắc đáp: “Anh nghĩ, cậu ta cũng cam tâm tình nguyện!”

Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, miệng há hốc muốn nói gì đó, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng, một chữ cũng không thốt ra được.
Phải rất lâu sau cô mới tìm lại được tiếng của chính mình.
“Thôi bỏ đi, bây giờ nói mấy lời này cũng vô dụng.” Cô xua tay, không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Vốn dĩ chiều nay cô muốn tiếp tục ở lại đây, nhưng Châu Vũ nói toàn bộ khách của chiều nay đều bị hủy, đã có người bao cả nhà hàng rồi, muốn cô tự thân vào bếp.
Sau khi cô nghe xong tin này, lập tức vội vã quay trở lại nhà hàng.
Cô không ngờ rằng, người bao nhà hàng vậy mà lại là Cố Đình Sâm và phu nhân.
Cô suýt thì quên mất hôm nay là tin phu nhân xuất viện, hai ngày trước Cố Thành Trung đã nói chuyện này cho cô.
“Hai vị muốn ăn gì ạ.” Cô thay quần áo đầu bếp, xuất hiện trước mặt hai người họ đưa thực đơn ra.
Độc trong người phu nhân vẫn chưa được loại trừ hết, có khi rất tỉnh táo, có khi tinh thần lại thất thường.
Hiện tại bà ấy rõ ràng đang tỉnh táo, ánh mắt bà tràn ngập áy náy nhìn vào Hứa Trúc Linh
“Con dâu...” Bà lẩm bẩm.
Hứa Trúc Linh cười, nhàn nhạt đáp: “Phu nhân, cháu với Cố Thành Trung đã ly hôn rồi, giờ cháu không phải người nhà họ cố nữa.

Hôm nay hai vị đến đây muốn ăn gì ạ, cháu nhất định đáp ứng.”
“Hứa Trúc Linh, chúng tôi biết cháu có oán hận, cháu có thể hận chúng tôi, nhưng Cố Thành Trung vô tội.

Nửa tháng qua là khoảng thời gian rất tồi tệ đối với nó.

Nó mỗi ngày đều không ngủ đủ năm tiếng, cũng không ăn cơm đúng bữa, bây giờ bị bệnh về dạ dày rồi!” Cố Đình Sâm áy náy nói.
Nghe xong những lời này trái tim Hứa Trúc Linh bỗng thắt lại.
Rõ ràng đã biết rồi vậy mà nghe lại lần nữa vẫn cứ đau lòng.
“Hai vị, muốn ăn gì ạ.

Nếu hai vị cứ nói những lời không liên quan như vậy thì tôi xin phép vào phòng bếp.

Hai vị nghĩ xong rồi liền nói cho phục vụ, được không ạ?”
Cô buộc cho lòng mình trở nên tàn nhẫn.
Không thể dễ dàng thỏa hiệp được, cô rời khỏi nhà họ Cố là để đòi lại công đạo.
“Con dâu...” Phu nhân thấy cô rời đi, lập tức cuống lên, vốn định nói gì đó liền bị Cố Đình Sâm ngăn lại.
“Được! Tôi quay về sẽ đánh gãy chân tên tiểu tử này!”
“Ông đánh chân con trai làm gì!” Phu nhân vội nói.
“Cần cái chân chó của nó làm gì?” Cố Đình Sâm tức giận bừng bừng nói: “Con dâu cũng không giữ được, con trai cũng không cần nữa! Chuyện thừa kế của nhà chúng ta cũng không cần đến nó nữa, không phải đã có Cố Cố tiếp quản gia nghiệp rồi sao? Cố Hy cũng được! Dù sao đã có người tiếp quản đời thứ ba rồi còn cần cái thứ rác rưởi này làm cái gì nữa?”
“Năm nay đã 32 tuổi rồi! Chuyện li hôn lại còn lên cả hotsearch, thể diện nhà họ Cố đều bị mất sạch cả rồi! Trúc Linh, nếu như cháu là vì chúng tôi, vậy thì đôi vợ chồng già chúng tôi sẽ nhận sai với cháu, quả thực là bị người hạ thuốc gây ảo giác, đầu óc không tỉnh táo.


Tôi không chỉ nhận tội với cháu, mà còn đi nhà họ Quý nhận tội, tôi xin lỗi nhà thông gia.”
“Nhưng thằng con này cũng cho cháu nhiều uất ức, chúng tôi thành thật nhận sai, nó cũng không tránh khỏi bị trừng phạt! Về nhà sẽ xử lý theo gia quy, đánh gãy chân chó của nó.

Đến cả con dâu của mình cũng giữ không nổi, làm sao có thể giữ được mạng của chính mình?”
“...” Phu nhân nghe xong liền sững sờ, giọng trầm xuống vài giây mới phản ứng kịp, lập tức phụ họa nói: “Đúng! Cần phải đánh gãy cái chân chó.

Một người đàn ông đến con dâu cũng giữ không nổi, sao có thể giữ được mạng của mình? Sau khi quay về, cái chân chó của ông cũng đừng giữ nữa, đánh gãy hết đi!”
Cố Đình Sâm nghe xong tim bỗng run lên, nhưng nghĩ đến chuyện ‘luyến tiếc trẻ con thì không bắt được sói’* ông đành cắn răng gật đầu.
*Ý chỉ muốn đạt được mục đích thì phải chịu trả một cái giá tương đương.
Vẻ mặt hai người ban đầu đầy vẻ áy náy, lúc này chuyển sang hung tợn, muốn quay về đánh gãy chân của Cố Thành Trung.
Hứa Trúc Linh bỗng chốc hoảng sợ, lập tức ngăn cản: “Nghiêm trọng rồi nghiêm trọng rồi, chỉ là ly hôn thôi mà!”
“Người đàn ông kết hôn lần hai thà chết đi còn hơn! Thật mất mặt!” Cố Đình Sâm tức giận bừng bừng đáp.
Nói xong liền đẩy Hứa Trúc Linh ra rồi rời đi, cô có cản thế nào cũng không nổi.
Nhưng cô ngàn lần không ngờ tới, ông không len lén đánh ở nhà mà lại mang người đến nhà họ Quý.
Hứa Trúc Linh vội vã quay trở về, vừa đến liền thấy Cố Thành Trung đi theo sau đôi vợ chồng già, đầu cúi thấp xuống như thể đã phạm sai lầm.
Một người hơn ba mươi tuổi rồi, thời khắc này cũng chẳng còn cách nào khác.

“Đang làm cái gì vậy?”
Cô run rẩy hỏi.
“Chịu đòn nhận tội!” Ông lời lẽ đanh thép, mạnh mẽ đáp.
“Khá khen cho một cái chịu đòn nhận tội, tôi cũng muốn nghe xem!” Quý Thiên Kim không khách khí nói.
“Mặc dù vợ chồng chúng tôi bị hạ thuốc gây ảo giác, nhưng chúng tôi không cách nào biện minh cho tội ác của mình.

Ba tháng qua, đã để cho Trúc Linh phải chịu quá nhiều uất ức, chúng tôi thân là bố mẹ, vậy mà lại ép người rời đi!”
“Ngoài ra, đứa con bất hiếu này của tôi cũng có tội!”
“Có tội gì?”
“Cả người nó toàn là tội lỗi! Đến vợ cũng giữ không nổi, còn cần nó làm gì nữa!” Cố Đình Sâm tức giận nói, cả đôi lông mày đã bạc trắng cũng run lên!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.