Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1304: Chương 1350





Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn).

Hiện tại là chương 1350 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1064.

Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.

Em note lại cho mọi người rõ.

Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----
Hứa Trúc Linh hỏi thăm cụ thể về tên Dương Việt này, gia đình trong sạch, là một doanh nhân điển hình có doanh nghiệp kinh doanh trang sức tổ truyền, cũng có danh tiếng tốt ở Đà Nẵng.

Trong hai người con trai của nhà họ Dương thì Dương Việt là con trai cả, không hút thuốc, rượu chè, không cờ bạc gái gú, là một người có nhân cách tốt.

Anh ta khiêm tốn, lịch sự, nhẹ nhàng và trang nhã, không giống một thương nhân mà giống một người trí thức hơn.

Bằng tiến sĩ của anh ta là về thiết kế đồ trang sức, và nhiều thiết kế của thương hiệu gia đình này đều là do chính anh ta thực hiện.

Thế này xem ra anh ta là một người đàn ông đáng để giao phó cuộc đời mình, rất trong sạch, không có bất kỳ tin đồn rắc rối nào.

Nếu một người như vậy theo đuổi Châu Vũ thì không cần phải lo lắng về việc cô ấy bị lừa.


Buổi tối sau khi tan làm, cô cố ý đi ngang qua căn phòng bao và thấy rằng hoa hồng vẫn còn đó nhưng người thì đã đi mất.

Đồ ăn trên bàn được ăn không nhiều, nhưng ít ra cũng đã được đụng đến.

Khi người phục vụ dọn bàn thì tìm thấy một chiếc khăn ăn có viết những dòng chữ trên đó.

Nét chữ mạnh mẽ và gọn gàng trông rất đẹp.

“Bởi vì em không đến gặp tôi nên tôi đã rất buồn chán.

Nhưng tôi không thể uổng phí sự chuẩn bị tỉ mỉ của đầu bếp, vì vậy tôi đã nếm thử một chút.

Quả nhiên dù món ăn đó có ngon đến đâu, với tâm trạng tồi tệ của tôi lúc này thì cũng sẽ giống như đang nhai sáp vậy, buồn tẻ và vô vị.”
“Ngày mai tôi vẫn sẽ qua lại thăm em, tôi cũng sẽ mang hoa cẩm chướng đến tặng em, nếu em vẫn không nói cho tôi biết em thích hoa gì thì mỗi ngày tôi đều đổi một loại, cuối cùng cũng sẽ có một loại mà em thích.”
Hứa Trúc Linh nhìn mấy dòng chữ xinh đẹp gọn gàng này lại có cảm giác hơi hơi cảm động.

Dương Việt này có phải là nhà thơ không mà từng câu từng chữ đều ấm áp đến mức trái tim cũng tan chảy thế này.

"Chị Trúc Linh, cái này phải giải quyết như thế nào đây?"
"Đưa cho Châu Vũ đi, dù sao đây cũng là tấm lòng của một người."
Cô nhẹ nhàng nói.

Người phục vụ đem đồ vào phòng thay đồ đưa cho Châu Vũ.

Khi Châu Vũ nhìn thấy bó hoa hồng lớn đầy sức sống thì cô ấy lập tức hiểu được nó đến từ đâu.

Cô ấy lập tức bước tới, giật lấy nó và ném vào thùng rác.

"Cô làm gì vậy? Đây là lòng thành của người ta đó."
"Tôi không cần, tôi vẫn đang là học sinh, hiện tại tôi chưa từng nghĩ đến chuyện khác!"
"Vậy còn bức thư tình...!cô còn muốn đọc không?"
"Không đọc, không đọc, ném đi!"
"Được thôi."
Người phục vụ vò tờ khăn giấy thành quả bóng và ném thẳng vào thùng rác.

"Tôi còn có việc, vậy tôi đi trước đây."
Sau khi người phục vụ rời đi, Châu Vũ tiếp tục thay quần áo như chẳng có gì xảy ra.

Sau khi thay xong, cô ấy liếc nhìn đống lớn màu đỏ trong thùng rác, nó chói mắt đến mức cô ấy không thể nhìn đi chỗ khác.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhận được nhiều hoa hồng như vậy!
Thư tình…
Cô ấy cũng có thể nhận được một bức thư tình?
Cô ấy đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng dần lên, cô ấy không mấy ưa nhìn, cao 1m7, ít chàng trai nào có thể kiểm soát được cô.


Cô ấy từng bị kéo đi làm người mẫu, cơ thể không đầy đặn mà bằng phẳng, vẻ đẹp xương xẩu hiếm có chàng trai nào ưa thích.

Đây là lần đầu tiên trong đời, cô ấy thực sự muốn từ bỏ sao?
Cô ấy hơi chột dạ, trong lòng thầm đắn đo, nhưng cũng không nhịn được mà bước tới thùng rác.

Cô ấy không quan tâm lắm đến bó hoa, chỉ cầm chiếc khăn ăn lên và từ từ mở nó ra.

Khi cô ấy đọc được nội dung bên trong thì mặt đỏ bừng, tim đập rộn ràng.

Dương Việt...!
Rõ ràng chỉ là nhìn thêm vài lần mà thôi, sao tự nhiên lại thích mình?
Anh ta đẹp trai không gò bó, ăn nói lại rất có duyên, không có chút mùi tiền nào, cảm giác rất thoải mái.

Cô ấy còn chưa từng nghĩ tới một người như vậy, nhưng hiện tại lại thực sự tồn tại, thậm chí còn gửi cho cô ấy hoa hồng và thư tình!
Cảm giác này giống như một viên sỏi rơi trong lòng, dấy lên một vòng gợn sóng.

Đúng lúc này, Hứa Trúc Linh bước vào khiến cô ấy sửng sốt, cô ấy lập tức quay lưng lại và giấu đồ đi.

"Đừng giấu giếm, chị đã nhìn thấy hết rồi, lát nữa đem về cắm vào trong bình đi, còn có thể trưng thêm hai ngày nữa."
"Chị...!chị Trúc Linh..."
Hai má Châu Vũ nóng lên, có chút xấu hổ.

"Mau tan làm đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, con gái như em một mình đi về cũng không an toàn."
"Chị Trúc Linh, đừng hiểu lầm..."
"Chị đâu có hiểu lầm, con gái yêu ở tuổi này là chuyện bình thường.

Đó là chuyện của em, chị không thể thay em quyết định được, chỉ cần em chọn đàn ông cho kỹ là tốt rồi.

Mười tám tuổi là một lứa tuổi rất đẹp, nếu có một người che chở bảo vệ em thì sẽ rất hạnh phúc!"
Khi cô gặp được Cố Thành Trung chính là năm 18 tuổi, một cái liếc mắt đã chìm đắm, nếu không gặp thì sẽ bỏ lỡ cả đời người.

Châu Vũ có vẻ hiểu mà lại như không hiểu, nhưng thật sự hiểu được nụ cười tràn đầy hạnh phúc nơi khóe miệng cô.

Cô ấy đoán rằng hẳn là Hứa Trúc Linh đang nghĩ tới Cố Thành Trung, trên đời này cũng chỉ có người đàn ông này mới có thể khiến cô trở nên như thế này.

Hứa Trúc Linh thu dọn xong thì tan sở, sau khi về nhà liền trở về phòng nghỉ ngơi, không ngờ Tần Nhâm Thành lại tới thăm.

"Dượng?"
"Trúc Linh, dượng có một thứ muốn giao cho cháu, cháu giúp dượng chuyển cho Cố Thành Trung."
"Thứ gì ạ?"
"Đây là két an toàn của dượng ở Ngân hàng Trung Thụy.

Đây là dấu vân tay và công việc cá nhân của dượng, đến lúc đó sẽ có người liên hệ với cháu.


Hiện tại dượng không có đủ nhân lực và dượng cần sự giúp đỡ của cháu."
"Là thứ gì mà quan trọng như vậy?"
Hứa Trúc Linh ý thức được sự việc nghiêm trọng, hơn nữa khi Tần Nhâm Thành nói chuyện vẫn luôn nhìn ra cửa, dường như đang sợ có người đột nhiên xông vào.

Thần kinh ông ta căng thẳng, vẻ mặt có chút đáng sợ.

"Cháu cứ nhờ Cố Thành Trung mở ra, cậu ta đương nhiên sẽ hiểu được."
Tần Nhâm Thành không nói rõ ra hết, để Hứa Trúc Linh biết quá nhiều cũng không có ích lợi gì mà chỉ gây hại cho cô.

Ông ta không thể tự mình lấy được, nơi ở của ông ta đã bị theo dõi từ lâu, và bất kỳ hành động hấp tấp nào cũng sẽ lộ ra nơi cất giấu của chiếc mặt nạ.

Ông ta không giống Đồ Lan, Đồ Lan chỉ đặt ở một nơi, nhưng ông ta lại phân ra ở những nơi khác nhau.

Dù ông ta mất một nơi thì ông ta vẫn có thể giữ được những người khác.

Nhiều chiếc mặt nạ của ông ta là các quan chức cấp cao của chính phủ và các ông trùm kinh doanh.

Hơn nữa khi học được kỹ năng này thì phải giao ước sinh tử và không thể vi phạm quy tắc, không thể thay thế một người quá ba tháng, nếu như vượt quá thì cho dù người cùng ngành không giải quyết ông ta thì ông trời cũng sẽ trừng phạt ông ta.

Vì đây là mượn mạng sống!
Mượn cuộc sống của người khác để tiếp tục cuộc sống của chính mình! Nếu phạm vào quy luật của trời đất thì sẽ bị trời xử tội.

Hơn nữa sau khi một người đã sử dụng nó thì mặt nạ da người phải được tiêu hủy một cách nhanh chóng và không được phép sử dụng lại vào lần sau, đây là quy tắc tối thiểu.

Trong tay ông ta có tổng cộng năm chiếc mặt nạ, và cả năm người này đều được kết nối với những chiếc mặt nạ.

Nền tảng danh tính, thói quen cá nhân, sở thích, v.v.

Nhưng có một người thì không, và đó là...!mặt nạ của Cố Thành Trung.

Chiếc mặt nạ của Cố Thành Trung được làm từ hai năm trước, lúc trước anh luôn ẩn sau hậu trường, không ai biết được dung mạo thật của anh, hơn nữa lúc đó một nửa khuôn mặt anh vẫn bị biến dạng.

Ngay khi bộ mặt thật của Cố Thành Trung xuất hiện thì ông ta đã làm ra mặt nạ của Cố Thành Trung, nhưng ông ta không thể điều tra được cảm xúc vui buồn hay hờn giận của anh, điều này cho thấy sự khôn ngoan của Cố Thành Trung sâu sắc như thế nào.

Biệt danh của ông ta là Ảnh Họa Bì, nhưng Cố Thành Trung lại không có bóng người, bởi vì bản thân anh sống trong bóng tối!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.