Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1311: Chương 1357





“Hứa Trúc Linh, rốt cuộc em có hiểu không, em sóng vai cùng anh thì em sẽ thế nào đây?”
“Còn có thể như thế nào chứ, cùng lắm thì chết cùng anh thôi? Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ…”
“Anh sợ!”
Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong đã bị Cố Thành Trung lạnh giọng ngắt lời.
Cô có chút sửng sốt, vì anh chưa bao giờ dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện với cô.
Cô ngước mắt nhìn anh, sắc mặt anh âm trầm nghiêm túc, đôi mày kiếm nheo lại.
Đôi mắt cuộn thâm thúy, ẩn chứa một cơn sóng cuồn cuộn bên trong.
Mãnh liệt như vậy, bóng dáng cô phảng phất phiêu dạt bên trong, như thể một giây tiếp theo sẽ bị vùi dập tan nát.
Cố Thành Trung dùng sức nắm lấy cổ tay cô, ấn vào lồng ngực anh.
“Hứa Trúc Linh, em nói đúng, kết quả xấu nhất là chúng ta cùng nhau chết, em không sợ nhưng anh sợ! Anh sợ em chết, cho dù anh phải một mình cô độc rời đi, anh cũng muốn em có thể sống thật tốt!”
“Nếu như anh không còn nữa thì em sống còn ý nghĩa gì nữa chứ!”
“Có, em có! Em có vô số lý do để sống.


Em có nhà họ Quý, em có Cố Hy, em có Ngọc Vy, có Bạch Minh Châu, dù có tệ đến đâu đi nữa em vẫn còn có Diên, còn có Ngôn Phúc Lâm!”
“Đó đều là đường lui của em, còn anh, anh không còn đường lui, đường lui của anh chỉ có em thôi, em có hiểu không?”
“Anh từ lâu đã không còn sợ chết, từ bảy năm trước khi anh được vớt lên từ biển, khi biết được Cố Thiện Linh đã chết, anh cũng như đã chết đi.

Anh sống chỉ vì muốn báo thù cho anh hai.

Anh hai còn sống, anh sống còn để bảo vệ nhà họ Cố, bảo vệ em! Anh chết, nhà họ Cố còn có Cố Thiện Linh.

Nhưng nếu em chết, thì anh không còn gì nữa!”
“Anh có người nhà mà…”
“Người nhà không quan trọng với anh! Hứa Trúc Linh, anh như một con rối, từ lâu anh đã không còn ý nghĩa để sống, thứ có thể khiến anh chống đỡ chỉ là thù hận.

Tình thân đối với anh là gì chứ? Là tuổi thơ lang bạt kỳ hồ, hay là dòng máu đã sinh ra anh? Bọn họ sinh ra anh, nhưng không có ân dưỡng dục, đều là anh và anh hai nâng đỡ lẫn nhau, khó khăn lắm mới có thể sống sót được.”
“Anh hai đã chết, anh cũng nên chết đi, nếu không phải anh hai cứu mạng anh, e là anh đã chết dưới biển từ lâu rồi.

Anh sống vì anh hai bốn năm, cuối cùng gặp em, anh lại muốn sống vì em, vì chính mình.

Nếu em cũng không còn nữa, vậy thì anh sống vì cái gì đây?”
“Tình yêu không phải tất cả của anh, anh có quá nhiều trách nhiệm.

Nhưng tất cả những trách nhiệm đó đều không so được với em.”
“Hứa Trúc Linh, anh có thể chấp nhận cái chết nhưng anh tuyệt đối sẽ không để em chết, em nhất định phải sống!”
Hứa Trúc Linh nghe được những lời lay động lòng người đó, nước mắt không kiềm được mà chảy ra, mãnh liệt như một cơn đại hồng thủy.
“Cho nên chuyện em muốn cùng anh kề vai chiến đấu là không thể nào.

Cho dù khi anh đẩy anh ra sẽ khiến em bị thương, thì vẫn tốt hơn là để em mất mạng! Hứa Trúc Linh, không phải em vẫn ghét bỏ anh lớn hơn em mười tuổi sao, sau này chắc chắn sẽ đi trước em.


Nếu anh chết… em có thể lấy người khác.”
“Anh…”
Hứa Trúc Linh nghe được câu cuối cùng, nước mắt quên cả rơi xuống, trai tim đập thình thịch, tràn đầy khiếp sợ.
Không ngờ anh lại nói như vậy.
Nếu anh chết, em có thể lấy người khác...
Vừa rồi anh còn nói, còn có Diên, còn có Ngôn Phúc Lâm.
Cho nên anh mới không quan tâm tới sống chết, biết rằng anh không còn cũng sẽ có người khác chăm sóc cho cô thật tốt.
Cô nắm chặt tay lại, rồi lại chậm rãi vô lực buông ra, đột nhiên cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi.
Cô xoa xoa nước mắt: “Cố Thành Trung, nếu anh thật sự chết, em nhất định sẽ giống như anh nói, sống thật tốt, sau đó lấy người khác, tìm một người đàn ông tốt với em, sống tiếp quãng đời còn lại.”
“...”
Cố Thành Trung nghe vậy, im lặng một lúc lâu, ánh mắt giãy giụa tràn đầy thống khổ.
Cô chờ đợi nhìn anh, hy vọng anh có thể mềm lòng.
Nhưng không ngờ, anh lại khẽ gật đầu.
“Nếu anh không còn nữa, em muốn lấy người khác, anh hy vọng em sẽ chọn Diên, trừ Diên ra, những người khác anh đều không yên tâm.”
Vừa dứt lời, Hứa Trúc Linh hung hăng giáng cho anh một cái tát.
Lần này, góc mặt bên trái và bên phải đặc biệt đối xứng.
“Cố Thành Trung, anh có còn là người hay không vậy, làm gì có người chồng nào bảo vợ mình đi lấy người khác, anh không thể sống cho tốt sao?”
“Anh sẽ sống thật tốt, nhưng… anh không thay đổi được, anh sợ sau này sẽ làm tổn thương em.”
“Anh…”
Hứa Trúc Linh tức giận đến nỗi run rẩy cả người, rồi lại không chút nề hà.
Đây là Cố Thành Trung, từ lúc bắt đầu đã biết anh có tính tình quật cường, một khi đã quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ không từ bỏ.
Vì anh hai báo thù như thế nào, bảo vệ nhà họ Cố như thế nào, lúc trước một mình cô độc, ở bên cô là phạm phải quy định cũng là như vậy.
Cô yêu tính cách trọng tình trọng nghĩa của anh, anh có trách nhiệm có quyết tâm, mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
Anh có thể vì ngã quên thân, vì giúp người khác mà không tiếc cả mạng sống, máu chảy đầu rơi.
Nhưng… nhưng lại không nghĩ cho mình nhiều một chút.
“Cố Thành Trung, nếu anh thật sự muốn chết, không bằng… chết trong tay em.”
Đôi mắt cô đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn anh.
Gằn từng chữ một, quyết liệt và tàn nhẫn.

“Được.”
Anh mím môi, chần chừ một lúc rồi mới nói một câu rõ ràng.
“Vậy anh giữ cái mạng chó của mình cho tốt, mạng của anh chính là của em.”
“Được.”
Anh vẫn chỉ nói một chữ.
“Vậy hiện giờ em có thể đi rồi chứ?”
“Anh muốn ôm em.”
Giọng điệu Cố Thành Trung mềm mại, dịu dàng nói.
Hứa Trúc Linh căn bản không thể hiểu nổi tâm trạng của mình giờ phút này, cực kỳ phức tạp.
Trái tim giống như bị xé rách toạc, đau muốn chết đi.
Nhưng nghe được lời này của anh lại không khỏi mềm lòng.
“Cố Thành Trung… anh như vậy… rốt cuộc em phải làm sao bây giờ? Em ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đi không được mà không đi cũng không xong.”
“Đừng đi, đừng rời khỏi anh.”
“Nhưng anh hết lần này đến lần khác đẩy em đi, trên người em đều là gai nhọn, tất cả đều là máu… anh không nhìn thấy sao?”
“Anh dùng loại thuốc tốt nhất thế giới, chậm rãi làm tan đi.

Anh cho em nếm thử sự ngọt ngào đến tận xương tủy, chậm rãi ăn mòn nó.”
“Ngọt đến tận xương tủy… Anh cho sao?”
“Có thể?”
Nói ra hai chữ đầy chắc chắn, dứt lời anh dùng sức ôm chặt lấy cô.
Cô sợ, sau này khó có thể ôm, khó có thể yêu được nữa....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.