Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1319: Chương 1365





Ngày hôm sau, Hắc Ảnh đang giải quyết công việc, Khương Anh Tùng tiến đến hỏi.

"Thưa ngài, ngài còn nhớ nhà họ Dương của Ngân hàng Trang sức không? Dương Việt xảy ra tai nạn ở nước ngoài, hiện tại trở thành một người thực vật, khuôn mặt bị biến dạng.

Mấy nhà có tiếng ở Đà Nẵng đều mang quà đến thăm, nếu anh không có gì dặn dò, buổi chiều tôi sẽ đi qua đó thăm hỏi, dù gì cũng phải làm cho có lễ, thay mặt cho Tập đoàn Cố Linh.”
"Nhà họ Dương."
Nghe được cái tên quen thuộc, Hắc Ảnh nhíu mày.

Trong sâu thẳm tâm trí, một khuôn mặt tươi sáng chợt lóe lên.

Châu Vũ…
Cô gái nhỏ lúc đầu cũng không có cảm giác sâu sắc gì, nhưng đột nhiên nhớ tới khuôn mặt cô là vì những lời mà Hứa Trúc Linh nói hôm qua.
Anh ta chỉ gặp dịp thì chơi với cô mấy chục ngày, thế mà lại đổi được một tấm chân tình không rời không bỏ.

"Cậu đi chuẩn bị một ít đồ bồi bổ, buổi chiều đi cùng tôi."
Anh nhàn nhạt nói.

"Ngài định đích thân đến đó?"
Khương Anh Tùng hơi kinh ngạc.

"Ừ, trước đây Tập đoàn Cố Linh cũng có hợp tác với nhà họ Dương, để cậu đi có chút không đủ tôn trọng, tôi cũng đi vậy."
"Vậy được rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ."
Buổi chiều, Hắc Ảnh đến nhà họ Dương, mấy ngày nay nhà họ Dương khách khứa nườm nượp, ông Dương Cường không hề thích xã giao trong tình cảnh này nên đã đuổi đi khá nhiều người.
Nhưng thân phận và địa vị của Cố Thành Trung đặt tại đây, ông Dương Cường cũng không dám khước từ, cung kính mời người vào.

"Được anh Trung đích thân đến thăm, Dương Việt đúng là rất có phúc."
Ông Dương Cường dẫn người đến phòng bệnh, Hắc Ảnh nhìn thấy Châu Vũ đang ngồi trước giường, dùng nước ấm lau vùng da còn nguyên vẹn lộ ra bên ngoài của Dương Việt.
Bốn mặt nhìn nhau, trong không khí có vẻ hơi nặng nề.

"Anh Trung."
Châu Vũ vội vàng đứng dậy, lễ phép chào hỏi.

"Tại sao anh lại ở đây?"
Anh ta đã biết mà còn cố tình hỏi: "Hôm nay em không phải đi làm sao?"
"Tôi đã xin nghỉ phép, đến đây chăm sóc Dương Việt."
"Chú Cường, vốn dĩ đây là việc riêng của nhà ông, đáng ra tôi không nên hỏi, nhưng cô gái này là nhân viên nhà hàng chỗ vợ cũ tôi.

Chú cũng biết không, tuy tôi và Trúc Linh đã ly hôn, nhưng tình cảm của tôi đối với cô ấy vẫn như cũ.

Không sớm thì muộn chúng tôi sẽ lại ở bên nhau.

Cô ấy khá thích Châu Vũ.

Tôi tôn trọng và ủng hộ vợ mình, và tôi cũng không muốn thấy người cô ấy thích bị tổn thương.

Ông có thể giải thích một chút, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không? Nhà họ Dương không thuê nổi người giúp việc, đi sai bảo một cô gái sao? "
Hắc Ảnh lạnh lùng nhìn, trên lông mày ánh mắt đều lộ ra vẻ lạnh lẽo sắc bén.

Ông Dương Cường đột nhiên không biết phải làm gì, không ngờ Cố Thành Trung lại chống lưng cho Châu Vũ.
Ông lập tức lau mồ hôi lạnh trên trán, sốt sắng nói: "Anh Trung, chúng tôi không ép buộc, là cô Châu Vũ tự nguyện.

Cô ấy có tình cảm với Dương Việt, Dương Việt may mắn lọt vào mắt xanh của cô Vũ, cũng là phúc của nhà họ Dương chúng tôi.”
"Nếu tôi nhớ không lầm, cô Châu Vũ mới 18 tuổi, còn đang đi học, nếu như thế này không để ý gì đến nhà đàn ông, có chút không hợp lẽ?”
"Anh Trung, có phải chị Trúc Linh bảo anh nói vậy không? Tôi biết chị ấy lo lắng cho tôi, nhưng tất cả chuyện này đều là ý của tôi, không liên quan gì đến nhà họ Dương.

Tôi cũng đã nói với bố mẹ tôi, họ tôn trọng lựa chọn của tôi.

"
Tôi rất biết ơn việc anh đã đứng ra ra mặt cho tôi, nhưng… anh thực sự đã hiểu lầm, tôi… tôi cam tâm tình nguyện.


"
Châu Vũ vội vàng giải thích.

"Mấy người ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."
Hắc Ảnh ra lệnh, rõ ràng là trên địa bàn của người khác, nhưng anh ta lại không lo ngại gì.

Ông Dương Cường không dám chống lại, chán nản bỏ đi.
Khương Anh Tùng cũng cảm thấy không hiểu ra làm sao, không giải thích được tình huống hiện tại.
Nhưng anh ta nhanh chóng thả lỏng, anh Trung chắc hẳn vì cô Trúc Linh, nên mới đặc biệt chú ý đến chuyện này.

"Anh Trung...!anh muốn nói gì với tôi?"
"Em muốn chăm sóc cho Dương Việt bao lâu? Anh ta có thể 10 năm, 20 năm cũng không tỉnh lại, nhưng em còn trẻ, mới 18 tuổi, em định cứ như vậy ở bên anh ta?”
"Anh Trung, đây có phải là điều mà chị Trúc Linh nhờ anh hỏi không?"
Nghe vậy, Hắc Ảnh cau chặt mày.
Lần đầu tiên anh ta cảm thấy thân phận của Cố Thành Trung chẳng có tác dụng gì, khiến anh ta không có lí do gì mà đi hỏi có chút kỳ lạ.
Anh ta lạnh lùng gật đầu, đành phải đẩy lên người Hứa Trúc Linh.

Anh ta biết như vậy không thích hợp, nhưng anh ta không kìm được muốn hỏi rõ ràng.
Bởi vì...!chính là anh đã cám dỗ cô, anh đã lừa dối quá nhiều phụ nữ, chưa từng có ai chân thành như vậy.

Trong số những cô gái mà anh lừa dối, cô là người trẻ tuổi nhất và ngốc nghếch nhất!
Và anh ta không muốn thấy cô ngu ngốc như vậy.
Châu Vũ nhìn người đàn ông trên giường bệnh thật sâu nói: "Tôi biết chị Trúc Linh muốn nói gì, nhưng tôi quyết định đợi.

Chị Trúc Linh sợ tôi cứ đợi mãi, nhưng tôi cũng nói với chú Cường rằng tôi sẽ dùng năm năm để đợi anh ấy, sau đó tôi sẽ đi tìm tình yêu tiếp theo.

Anh ấy theo đuổi tôi chưa đầy một tháng, tổng cộng 27 ngày, tôi trả lại anh ấy năm năm, hơn một nghìn ngày đêm, tôi nghĩ...!như vậy đủ rồi.

"
"Tôi sẽ không làm bản thân thất vọng, hiện tại tôi...!cũng không muốn làm anh ấy thất vọng.

Hơn nữa tôi còn nợ anh ấy một câu, nợ anh ấy một câu em bằng lòng.

Nếu như trước khi anh ấy xuất phát, tôi đồng ý ở cùng anh ấy, tôi nghĩ bản thân sẽ không cảm thấy hối hận.
"Anh Trung, anh thay tôi cảm ơn chị Trúc Linh, hãy nói những lời vừa rồi của tôi với chị ấy để chị ấy không phải lo lắng cho tôi, tôi biết bản thân đang làm gì.

Hơn nữa, tôi tin rằng nếu lúc đầu anh Trung hôn mê không tỉnh, chị Trúc Linh cũng sẽ đợi anh.


Còn trẻ không phải là lý do, càng không phải là cái cớ để trốn tránh tình cảm."
Khi Hắc Ảnh nghe thấy những lời này, trong lòng anh ta nổi lên một trận bão tố.

Cô gái trước mặt có khuôn mặt hoa đào, đôi mắt trong veo sạch sẽ, ánh mắt nhìn Dương Việt sâu đậm, ánh mắt nóng bỏng sẽ làm ấm lòng người.

Anh ta vậy mà lại hy vọng vào lúc này mình là Dương Việt, mà không phải Cố Thành Trung.
"Em thích...!Dương Việt ở điểm nào?"
Anh ta mím môi và gần như hỏi: Em thích anh ở điểm nào...!
Câu nói ngừng giữa chừng, sau đó khó khăn hỏi ra.
Châu Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: "Em cũng không biết, hình như không có điểm nào khiến em đặc biệt yêu thích.”
"Em không sợ anh ta là gặp dịp thì chơi, đối với em không có chút nào là thật sao?"
"Tôi sợ...!nhưng tôi không thể vì sợ hãi mà không bước tiếp bước cuối cùng, nếu như đó là sự thật, nếu kết quả tốt đẹp."
Cô ấy cười rạng rỡ, nói, "Anh Trung, anh nên là người hiểu tôi nhất mới đúng.

Đó là cách anh và chị Trúc Linh đến với nhau."
"Được, chỉ cần em trả lời tôi một câu hỏi cuối cùng, có thế khiến tôi vừa ý, tôi sẽ không sẽ không để Trúc Linh can thiệp vào chuyện của em."
"Câu hỏi gì."
"Cẩn thận suy nghĩ kỹ, tại sao em lại thích người đàn ông này, tôi cần câu trả lời cụ thể!"
Những lời này từng chữ một tràn ra từ đôi môi mỏng, giọng nói trầm thấp ngọt ngào mang theo giọng điệu ra lệnh.

Châu Vũ không biết tại sao anh ta lại cố chấp như vậy, Cố Thành Trung mà cô nhìn thấy lúc này khác với những gì cô từng thấy trước đây.
Mặc dù vẫn dáng vẻ ấy, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, không dễ gần.
Nhưng hôm nay, đặc biệt khác lạ không nói rõ được.
Cô ta mím môi, sắp xếp ngôn ngữ, nói: "Anh ấy lịch lãm cởi mở, ga lăng, nhẹ nhàng thanh thoát, là người tài giỏi xuất sắc, anh ấy rất quyến rũ, có tu dưỡng, tất cả đều hấp dẫn tôi, mê hoặc tôi.”
"Trên anh ấy cũng có khí chất đặc biệt, anh ấy nhìn như hoàn mỹ không có khuyết điểm, nhưng...!nhưng dường như cũng có góc khuất.

Nó giống như một viên ngọc, bề mặt tinh xảo hoàn mỹ, thực tế lại tràn đầy vết thương lỗ hổng.

Tôi lấp kín tất cả những lỗ hổng bị thương của anh ấy và sưởi ấm trái tim anh ấy, muốn cùng anh ấy kề vai sát cánh chiến đấu, muốn cùng anh ấy nương tựa vào nhau sưởi ấm nhau.”
"Anh Trung...!sao anh lại nhìn tôi như vậy? Có phải tôi đã nói gì sai không? Hay anh cảm thấy suy nghĩ của tôi như vậy rất kỳ quặc?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.