Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1341: Chương 1387





“Cô Hứa Trúc Linh, xin hỏi có phải hai người đang cố tình tạo scandal để thu hút một lượng lớn người tiêu dùng là cư dân mạng không?”
“Tình cảm của cô và anh Cố Thành Trung có thật sự là rạn nứt không?”
“Đúng là chúng tôi đã định ly hôn.

Nhưng đến ủy ban, cả hai đều hối hận nên thôi.”
Hứa Trúc Linh nghiêng đầu, cô không biết nói gì hơn.
“Còn tôi có nghĩ gì về chuyện anh ấy chuyển hết tài sản cho tôi sao? Tôi không có suy nghĩ gì cả, tôi không phấn khích, cũng không vui mừng.

Những gì anh ấy cho tôi, dù là kim cương lấp lánh hay lưỡi dao sắc bén, tôi cũng đều nhận hết.

Chỉ cần là thứ anh ấy đưa cho tôi, tôi đều dám nhận.

Tôi nhận hết được những thứ đó vì tôi không làm gì có có lỗi với lương tâm của mình.”
“Cho dù là tập đoàn Cố Linh, hay là năm mươi mấy phần trăm cổ phần.

Anh đưa giao cho tôi, tôi dám nhận hết những thứ đó.

Anh ấy đưa cho tôi, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận.


Anh ấy không đưa cho tôi, tôi cũng không cưỡng cầu.”
“Tôi và anh ấy vẫn là vợ chồng, tình cảm và mối quan hệ này đều không thay đổi.

Chúng tôi cũng không thay đổi!”
Cô nói một chút rồi lại ngừng lại, âm thanh mặc dù không lớn nhưng rõ ràng rành mạch, đám đông xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.
Sự thay đổi của cô trước báo chí thật sự là rất lớn.

Trước đây khi mới công khai, cô sợ hãi không tự tin, chuyện gì cũng để Cố Thành Trung trả lời thay.
Về sau hai người kết hôn, cô lại càng giống một cô gái nhỏ hạnh phúc, chuyện gì cũng cần chồng bảo vệ.
Kể từ khi hai người tuyên bố ly hôn, cô gái nhỏ trong người cô đã hoàn toàn thay đổi.
Cho dù không có đàn ông nhưng cô có thể là mẫu người lý tưởng của chính mình.

Hình ảnh của cô không biết đã tiếp thêm dũng khí cho bao nhiêu người phụ nữ khác cùng sống tự chủ và độc lập.
Sự tồn tại của Hứa Trúc Linh đã là một sự chứng minh.

Có đàn ông bên cạnh, cô sống rất tốt; không có đàn ông bên cạnh, cô còn có thể sống tốt hơn nữa.
Doanh thu của cửa hàng cô tự kinh doanh tăng trưởng rất tốt, nhận được nhiều đánh giá tích cực của người trong ngành, tài năng nấu nướng của cô thì càng không có gì phải bàn nữa.
Sự nghiệp và hôn nhân của cô đều rất thành công nhưng không khiến người khác đố kỵ mà ngược lại luôn nhận được sự chúc mừng của người khác.
Vì có bọn họ nên những người khác mới tin vào tình yêu nên đương nhiên ai cũng muốn nhìn thấy một đôi vợ chồng hình mẫu này có thể hạnh phúc viên mãn đi tới cuối cùng.
Đúng lúc đó, không biết trong đám đông có ai đó hét lên một câu.
“Anh Trung tới rồi!”
Hứa Trúc Linh nghe thấy âm thanh đó trong lòng không khỏi run lên, thậm chí có giây phút nào đó cô còn nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay không.
Cô nhìn theo tầm nhìn của đám đông nhìn về phía sau, dáng người cao lớn vững chắc của Cố Thành Trung xuất hiện trước mắt cô.
Ngay từ giây phút đầu tiên cô đã có thể cảm nhận được người trước mặt có phải là chồng mình hay không.
Cảm giác…
Cố Thành Trung luôn đem lại cảm giác thân thiết cho cô.
Ánh mắt hai người gặp nhau, không cần lời nói chỉ cần một ánh mắt, hai người cũng có thể hiểu được nỗi niềm mong nhớ trong mắt của đối phương.
Ánh mắt Cố Thành Trung dần trở nên dịu dàng, anh nhìn cô, trong mắt anh hình như không còn chứa đựng được hình bóng của người khác nữa.
Cố Thành Trung bước vào giữa tấm thảm đỏ, phóng viên tự động nhường đường để anh bước qua.
Đám đông đều yên lặng.
Tất cả mọi người đều thầm hiểu, khoảnh khắc này không nên làm phiền hai người.
Cố Thành Trung đi đến trước mặt Hứa Trúc Linh, anh không nói gì, mà là… một cái ôm.
Một… cái hôn.
Lúc đó, phóng viên nhanh chóng phản ứng lại, đèn flash của máy ảnh không ngừng sáng lên.
Nụ hôn này miên man tinh tế, lại bá đạo chiếm đoạt.
Nụ hôn mang theo hương vị đặc trưng của anh, cứ thể len lỏi vào sâu bên trong người cô.
Cả người cô không kìm được mà mềm cả ra.


Cô đứng sát gần vào lồng ngực rắn chắc, nóng bỏng của anh, tham lam hút hết hương vị riêng có trên người anh.
Hắc Ảnh bắt chước Cố Thành Trung rất giống, có thể nói là vô cùng xuất sắc.
Nhưng không giống chính là không giống, cô không thể làm được bất cứ hành động thân mật nào với anh ta.

Cho dù là nắm tay cô cũng muốn tránh đi.
Nhưng lúc đó cô không hiểu vì sao lại như vậy, dù sao kết quả kiểm tra Cố Ngọc Vy đưa cho cô cũng không thể sai được.
Cô khách quan tin vào bản báo cáo đó mà bỏ qua ý kiến chủ quan của mình.
Bây giờ nghĩ là mới thấy, có lẽ trái tim tinh tường hơn bộ não, biết được ai phải ai không phải.
Nụ hôn này rất sâu và rất dài, anh để cho cô đủ thời gian để lấy hơi lại nên không muốn kết thúc sớm.
Đã một tháng nay anh không được ôm và hôn cô, cảm giác này giống như lên cơn thèm ma túy.
Trên thế gian có vạn nỗi khổ.
Nhưng chỉ có tương tư là khổ nhất.
Giờ phút này, anh không quan tâm được tới người khác, không quan tâm được đây là đâu.

Anh chỉ muốn nói cho cô hết tất cả mọi thứ mà không phải kiêng dè gì.
Muốn…
Mong muốn bỏng cháy từ tận xương tủy.
Từng giây từng phút một trôi qua.
Đúng vào lúc đó, trong ý thức hỗn loạn của cô đột nhiên vang lên một giọng nói rất nhỏ.
“Hai người… hai người như vậy cũng tạm ổn rồi nhỉ? Màn hình LED bên ngoài vẫn đang phát trực tiếp đấy.”
Hứa Trúc Linh nghe được câu này, một tiếng động lớn phát ra trong đầu cô, giống như một khối chì vừa rơi xuống, đập vào đầu cô khiến cô đau đầu chóng mặt.
Cô lập tức đẩy người đàn ông trước mặt mình ra.

Cô hoảng hốt nhìn đám đông xung quanh, phát hiện người nói chuyện là giám đốc Triệu.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến vấn đề thay thế chủ tịch của tập đoàn Cố Linh, có rất nhiều thành phần cốt cán của tập đoàn cũng xuất hiện trong buổi họp báo.
Những người đó hầu hết đã 50, 60 tuổi? Thấy hai người trẻ tuổi làm những chuyện thân mật như vậy trước mặt nhiều người như vậy không khỏi đỏ mặt và nói xen vào một câu.
Hứa Trúc Linh vô cùng xấu hổ, khuôn mặt cô đỏ ửng lên.
Cố Thành Trung bị cô đẩy ra nên vô cùng không vui.
“Giám đốc Triệu, ông lớn tuổi rồi, có phải muốn nghỉ hưu rồi không?”
“Chuyện này, chủ tịch..” Giám đốc Triệu lắp ba lắp bắp định giải thích gì đó.
Nhưng ông ấy chưa kịp nói gì thì Hứa Trúc Linh đã ra mặt nói đỡ.
“Sao anh lại ăn nói với người lớn như thế? Mặc dù địa vị của anh trong công ty là cao nhất, nhưng xét về tuổi tác chúng ta vẫn là người nhỏ hơn.”
Hứa Trúc Linh không buồn tức giận liếc mắt nhìn anh.
Trên người Cố Thành Trung có thứ uy nghiêm của người đứng đầu, không tức giận nhưng cũng khiến người khác phải sợ hãi.

Một ánh mắt của anh cũng đủ khiến đối phương e dè.
Cố Thành Trung nghe vậy lập tức thay đổi: “Giám đốc Triệu nói rất đúng, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
“Chủ tịch… chủ tịch khách sáo rồi…”

Giám đốc Triệu sợ hãi khi thấy Cố Thành Trung khách sáo như vậy.
Đám phóng viên vừa rồi còn rất khí thế đột nhiên im bặt không một ai lên tiếng.

Thấy cảnh tượng này tất cả mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây mới là hình ảnh quen thuộc, cảm giác quen thuộc về Cố Thành Trung.
Hình tượng thê nô của Cố Thành Trung đã ăn sâu vào trí nhớ của mọi người, đây mới là hình ảnh quen thuộc của anh.
“Ngoài ra, tôi đã từ chức khỏi vị trí chủ tịch tập đoàn, sau khi các thủ tục pháp luật hoàn thành, Hứa Trúc Linh sẽ trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Cố Linh.”
“Vậy...!còn anh?”
Phóng viên nhìn anh tò mò.
“Tôi là một người thất nghiệp, không biết có được may mắn làm việc cho vợ, dựa dẫm vào vợ rồi quyến rũ cấp trên, diễn mối tình chốn công sở.”
Lúc Cố Thành Trung nói câu này, khóe miệng anh cong lên dịu dàng, giống như mặt trời sáng sớm mới hé, người khác trông thấy đều vô cùng kích động.
Cố Thành Trung chia tay với vợ, bên ngoài lúc nào cũng là hình ảnh lạnh lùng ít nói, giống như một núi băng di động vậy.
Nhưng đến khi gặp Hứa Trúc Linh.
Gió xuân thổi qua, phong tình đằm thắm.
Trong ánh mắt của người đàn ông này ngập tràn như lãng mạn và ngọt ngào, núi băng kia cũng vì thế mà phải tan chảy.
Trên thế giới này làm gì có những người đàn ông lạnh lùng, chỉ là anh ấy không ấm áp với bạn mà thôi.
Hứa Trúc Linh nghe thấy câu này, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Những lời này không thể để về nhà rồi mới nói sao? Đứng nói trước mặt nhiều người như vậy, anh không cảm thấy xấu hổ sao?
“Vậy… vậy thì phải xem biểu hiện của anh.

Nếu anh làm gì không hợp ý em thì anh về nhà làm nội trợ, trông con.”
“Được, vậy mời nữ vương đại nhân kiểm tra anh.”
Anh mỉm cười nhạt rồi nói, sau đó giao lại cho hội đồng quản trị xử lý chuyện này.
Cố Thành Trung nắm tay Hứa Trúc Linh rời đi, nhưng còn chưa qua khỏi tầm mắt của mọi người, anh đã bế cô lên.
“Anh làm gì vậy?”
Cô giật mình, cô định nhảy xuống nhưng sợ bị ngã nên chỉ có thể nằm yên ôm chặt lấy cổ anh.
“Nắm tay vẫn chưa đủ, anh muốn ôm em, anh không đợi được nữa rồi.”
“Anh không đợi được gì?”
“Yêu em.”
Cố Thành Trung cúi người xuống, không hề e ngại nói ra hai chữ đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.