Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1344: Chương 1390





“Vậy… vậy có phải em nói gì cũng vô dụng không?”
Cô buồn bã nói.
“Có tác dụng chứ.”
“Gì ạ?”
Hứa Trúc Linh ngây người ra, cô không hiểu anh có ý gì.
“Lúc trước anh là người như thế, bây giờ anh vẫn là người như thế.

Nhưng… nếu em cầu xin cho bọn họ, anh đương nhiên sẽ nương tay.”
“Những gì em nói có tác dụng sao?”
“Nếu em muốn lấy mạng của anh, anh cũng đâu dám không đưa cho em.

Bây giờ em muốn anh nương tay với hai người kia thì có đáng gì chứ? Nếu anh đuổi cùng giết tận, làm em buồn, anh không hài lòng với anh thì anh cần gì phải làm người ác?”
Cố Thành Trung ôm cô vào trong lòng rồi nói: “Hơn nữa, em cũng là người bị hại.

Khoảng thời gian này, em phải một mình đối mặt với mọi chuyện, anh cũng cảm thấy áy náy trong lòng.

Em nói cũng đúng, chú An đúng là có điều khó nói.

Lúc còn trẻ, vợ con chú An mất trong một tai nạn ngoài ý muốn.

Sau này chú ấy mới biết bạn gái cũ có con với chú ấy.


Người phụ nữ kia sinh con ra, vất vả nuôi đứa bé thành người, bây giờ chú ấy có cả cháu ngoại rồi.”
“Phó Minh Nam tìm thấy con cháu của chú An, rồi dùng bọn họ để uy hiếp nên chú ấy không thể không phản bội anh.

Chú ấy không phải là người của bọn chúng ngay từ đầu, mà chỉ trong mấy năm gần đây thôi.

Chú An cũng thấy áy náy với anh nên không nói quá nhiều những chuyện bí mật của tập đoàn Cố Linh.

Dù sao chú An cũng chỉ là quản gia trong cuộc sống hàng ngày của anh.”
“Còn về Lâm Thanh Huyền, đây là chuyện nhà của Khương Anh Tùng nên anh cũng không giải quyết nữa.

Trúc Linh, em thấy Khương Anh Tùng sẽ làm như thế nào?”
“Anh ta sẽ không làm hại Lâm Thanh Huyền đâu.”
Cô kể lại chuyện sáng nay cho Cố Thành Trung nghe: “Khương Anh Tùng rất yêu Lâm Thanh Huyền, có thể nói là tình cảm rất sâu đậm.

Có lẽ anh ta biết cầu xin anh không được nên quỳ xuống cầu xin em.

Một người đàn ông mạnh mẽ như thế mà có thể quỳ gối vì một người phụ nữ để đi cầu xin một người phụ nữ khác.

Thậm chí anh ta còn tự bắn mình.

Tình yêu Khương Anh Tùng dành cho Lâm Thanh Huyền thật sự là rất sâu đậm.”
Hứa Trúc Linh không kìm được than thở một tiếng.
Đầu gối đàn ông có nạm vàng, nếu không phải là chuyện vô cùng bất đắc dĩ thì làm sao Khương Anh Tùng có thể làm như thế được?
Cô vừa nói xong, bên tai liền vang lên giọng nói không vui của Cố Thành Trung.
“Vậy tình yêu của anh không sâu đậm sao?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, cô không buồn tức giận liếc nhìn Cố Thành Trung: “Cố Thành Trung có ai suốt ngày nói anh yêu em hay em yêu anh không.

Chuyện này thật sự không chân thực.”
“Chẳng lẽ chân thực hay không mà em không cảm nhận được sao?”
Anh bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng để lên ngực mình, để cô rõ ràng cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh dưới lớp quần áo.
“Anh… anh không muốn nhịn, em muốn em biết.”
“Nếu anh không nói thì em cũng không đáp lại anh.

Anh nói một trăm câu anh yêu em, em chỉ cần trả lời lại một câu là đủ rồi.”
“Anh biết trong lòng con gái các em bao giờ cũng muốn đàn ông chủ động, như vậy con gái sẽ có cảm giác an toàn.

Nếu như anh không nói thì em sẽ càng không nói.

Em vốn dĩ không phải những cô gái hình thức nên thường khó nói ra những lời như vậy.

Vậy thì anh sẽ nói, em nghe thôi là được, em có thể gật đầu, “vâng” một tiếng anh cũng thấy là rất tốt rồi.”
“Vậy… anh cứ hi sinh như vậy mà không thấy mệt sao?”
“Đối xử tốt với em… đã là một thói quen của anh.

Làm sao anh có thể thấy mệt được?”
Hứa Trúc Linh nghe xong câu đó, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.

“Cố Thành Trung, sao em thấy anh ra ngoài một chuyến xong, mồm miệng trở nên dẻo quẹo như vậy?”
“Bởi vì anh không được gặp em một tháng, không nhân được tin tức của em, anh giống như sắp phát điên vậy.

Trong một tháng đó, mỗi ngày anh đều nói rất nhiều câu anh nhớ em.

Anh nói với em, sau khi anh trở về có thể anh sẽ không lạnh lùng như thế nữa, có thể còn là một người nói rất nhiều nữa.”
“Hả? Anh là người lạnh lùng trước mặt em bao giờ?” Hứa Trúc Linh nhìn anh nghi hoặc.
“Hứa Trúc Linh, em có thể nể mặt anh một chút được không, phối hợp với anh một chút được không? Ai bảo em lại đáng yêu như vậy, khiến anh không thể lạnh lùng được?”
“Anh mà dám lạnh lùng với em thì anh chết với em.”
Hứa Trúc Linh không buồn tức giận.
“Anh không dám thưa nữ vương đại nhân.”
Lúc Cố Thành Trung nói chuyện, khóe miệng đều cong lên, anh không giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt.
Hai người về phòng tắm rửa rồi cùng nằm trong chăn ôm chặt lấy nhau.
“Trúc Linh, làm sao em biết được Hắc Ảnh là giả? Anh ta có thể biến giả thành thật, đến cả Khương Anh Tùng theo anh nhiều năm như vậy cũng không nhận được ra.

Vì sao em lại nhận được ra vậy?”
“Em nhìn thấy anh.”
“Thật ra ngày hôm đó cảm nhận của em là đúng, em cảm nhận được sự tồn tại của anh nhưng lại không nhìn thấy anh đâu.

Em còn tưởng mình bị ảo giác gì nữa.”
Cố Thành Trung đột nhiên hiểu ra: “Sau khi trở về, anh không dám xuất hiện vì sợ Hắc Ảnh nhận ra sơ suất, anh đã cố kìm chế sự bốc đồng muốn đi gặp em.”
“Hóa ra em thật sự nhìn thấy anh, nhưng Hắc Ảnh nói với em anh ta tới công ty con.

Em liền gọi điện thoại cho Diên, bảo cậu ấy xác nhận giúp.

Thân phận của anh ta rất đắt, nên phải hỏi thăm qua rất nhiều người.

Công ty con không có ai, chỉ có Lâm Thanh Huyền tới giải quyết việc.

Về sau em lại hỏi Khương Anh Tùng, rồi chạy đến nhà họ Quý thì mới nắm được đại khái tình hình.”
“Anh ta nhất định đã lấy được mặt nạ da người của anh.

Anh để đâu mà lại để anh ta trộm được vậy?”
“Mặt nạ da người gì cơ?”
Cố Thành Trung cảm thấy hơi khó hiểu.
Hứa Trúc Linh kể lại chuyện ngày hôm đó cho anh nghe, là anh tự tới đây và lấy mặt nạ đi.
Cố Thành Trung nghe vậy sắc mặt trầm xuống.
“Trúc Linh, hôm đó anh không tới nhà hàng cũng không hỏi em mặt nạ gì cả.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy ngây người ra.
“Sao có thể như vậy được? Rõ ràng hai khuôn mặt giống hệt nhau… không lẽ…”
“Anh tin rằng trên thế giới này chỉ có một cái mặt nạ như thế, không thể tìm ra người thứ hai có thể bắt chước người khác giống hơn Tần Nhâm Thành.

Đến cả em cũng không thể phân biệt được thật giả, vậy thì người đó… nhất định phải có một liên quan rất chặt chẽ với anh.

Chuyện này e rằng chúng ta phải về nhà cũ một chuyến.


“Anh chờ một lát để em load đã.”
Hứa Trúc Linh cảm thấy dung lượng não mình sắp không đủ dùng nữa.
Nếu ngày hôm đó Hắc Ảnh đến gặp cô mà không đeo mặt nạ, vậy đó là khuôn mặt thật của anh ta.
Hắc Ảnh giống hệt với Cố Thành Trung sao?
Làm… làm sao có thể như thế được?
“Hắc Ảnh kia có thể là anh em sinh đôi của anh không?”
“Rất có khả năng này, nhưng có lẽ anh ta cũng biết mối quan hệ của mình với nhà họ Cố.

Vậy thì tại sao anh ta còn làm việc cho Phó Minh Nam để làm hại nhà họ Cố?”
“Đúng vậy, vì sao lại như thế?”
Hứa Trúc Linh càng cảm thấy khó hiểu hơn, chẳng lẽ đây chính là chuyện nhận giặc làm cha trong truyền thuyết sao?
Cố Thành Trung vỗ nhẹ vào đầu cô: “Được rồi, chúng ta không nghĩ nữa.

Nếu chỉ dựa vào đầu óc của hai chúng ta thì cũng không có tác dụng gì đâu.

Ngày mai chúng ta về nhà cũ một chuyến, chúng ta còn phải giải thích truyện kết hôn giả nữa.”
“Vâng, ngủ thôi.

Hôm nay mệt chết mất, không hiểu vì sao mùa đông năm nay em lại hay cảm thấy buồn ngủ vậy.”
Hứa Trúc Linh ngáp một cái rồi chui vào dưới cánh tay của Cố Thành Trung, tìm một vị trí thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.
Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô rồi cũng thỏa mãn ôm cô đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, hai người cùng về nhà cũ.
Mối bất hòa lúc trước đã được giải quyết nên Úy Như trở lại bình thường, bà ta cũng lý trí hơn khi đối xử với Phó Thanh Viên.
Cho dù trên người anh ta có một nửa dòng máu của Phó Minh Nam nhưng ông cụ không hề ghét bỏ, coi đó như con của mình.

Ba người sống chung với nhau lại có vẻ rất vui.
Cố Thành Trung vừa mới vào cửa, còn chưa kịp lên tiếng gọi thì đã thấy ông cụ ngồi sẵn trên ghế, đập mạnh xuống bàn: “Đứa con bất hiếu, mày quỳ xuống cho tao.”
“Đúng con quỳ xuống, con làm bố mẹ con tức chết, làm ta suýt chút nữa cũng thăng thiên.”
Úy Như cũng tức giận bổ sung.
Cố Thành Trung ngoan ngoãn quỳ một chân xuống đất.

Đàn ông quỳ trước trời đất, bố mẹ và quỳ một chân trước người phụ nữ mình yêu, tất cả những điều này đều là bình thường.
Hứa Trúc Linh run rẩy, cảm nhận được sự tức giận của ông cụ, cô cũng run rẩy quỳ xuống nhưng Uý Như lại kéo cô lên.
“Con dâu, con ngồi lên đây, nào, biết con thích ăn vặt nên mẹ đã mua rất nhiều loại hạt ngào mật ong, con nếm thử đi.”
“Con… sao con lại được đối xử khác? Khác biệt giữa hai bọn con sao lại lớn vậy?”
Cô nói nhỏ líu ríu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.