Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 136



Chương 136

“Ừ, anh sẽ chuẩn bị thật tốt. Nếu anh có thể thay đổi thì em sẽ không xa lánh anh nữa chứ?”

“Phải chờ xem biểu hiện của anh.”

Nguyên Doanh vừa nghe thấy vậy khóe miệng đã nở một nụ cười, cô nói như vậy có nghĩa là anh đã có cơ hội.

“Ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”

“Em muốn uống rượu.”

“Hôm nay tâm tình tốt, có thể uống một chút.”

Hai anh em quây quần bên bàn ăn.

Trên bàn ăn đều là những món ăn mà cô thích, cho dù anh đã đi xa nhiều năm nhưng vẫn nhớ rất rõ.

Ngay cả hương vị cũng đều là hương vị quen thuộc hồi đó.

Thật tốt nếu cô có thể sống cùng Nguyên Doanh cả đời, dù chỉ là sống với thân phận anh em cô cũng nguyện ý.

Bạch Minh Châu cũng không uống nhiều nhưng Nguyên Doanh lại uống rất nhiều, xem ra anh thực vui vẻ.

“Minh Châu, cuối cùng em cũng không ghét anh nữa…”

Anh tựa vào trên bàn và nói nhỏ.

Khóe mắt Bạch Minh Châu hơi ướt, cô khịt mũi nói: “Em yêu anh còn không hết làm sao có thể ghét anh được. Chỉ là…em không thích thế này. Em sợ mình sẽ càng ngày càng lún sâu và không thể rút ra. Em thực sự không biết phải làm thế nào, có thể cho em càn rỡ lần cuối cùng được không?”

“Nguyên Doanh… Em rất rất thích anh.” Cô khẽ chớp mắt, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thấm ướt quần áo.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô hơi nghiêng người, đôi môi mềm mại rơi xuống bờ môi mỏng của anh.

Cô đã rất nhiều lần hôn trộm anh nhưng lần này thì lòng cô lại đau như xé rách tâm can.

Trong lúc mơ màng, Nguyễn Doanh chỉ cảm thấy như có một chiếc lông vũ rơi trên đôi môi mỏng của mình.

Đêm khuya, Hứa Trúc Linh mê man chìm vào giấc ngủ. Tối nay cô không gọi video với Cố Thành Trung, anh ấy có chuyện cần giải quyết.

Hai giờ đêm có người bấm chuông cửa, chú An ra mở cửa thì không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Cố Thành Trung đứng ngoài cửa, trông anh có vẻ rất mệt mỏi.

“Cậu chủ đã trở về, tôi sẽ đi thông báo cho cô Trúc Linh.”

“Không cần đâu, tôi trở về cũng đã muộn, đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi. Tôi sẽ tự mình đi lên, chú cũng nên nghỉ ngơi sớm hơn.”

“Vâng thưa cậu.”

Trước tiên Cố Thành Trung đi đến phòng dành cho khách để tắm vì anh sợ mình sẽ làm ồn đánh thức Hứa Trúc Linh. Sau đó anh mới đi đến phòng ngủ chính.

Đầu giường đang bật một ngọn đèn ngủ, nếu không có anh thì Hứa Trúc Linh sẽ bật đèn để dễ ngủ.

Ánh sáng mờ ảo phản chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Khuôn mặt trái xoan có một chút phúng phính trên má.

Cô quấn chặt mình trong chiếc chăn bông, thân hình cuộn tròn thành một quả bóng trông giống như một con mèo chỉ để lộ đầu ra ngoài, không biết cô mơ ăn cái gì ngon mà đang liếm liếm môi.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô ấy, mọi mệt nhọc vất vả trên đường ngay lập tức biến mất và tâm trạng của anh trở nên tốt hơn rất nhiều.

Anh bước tới và ngồi xuống mép giường.

Anh ngồi rất nhẹ nhàng nhưng lại nghe thấy Hứa Trúc Linh ừm một tiếng nhẹ nhàng mở mắt.

Cô liếc nhìn Cố Thành Trung với ánh mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm: “Tại sao lại mơ thấy anh? Thật đúng là không cho người ta ngủ ngon.”

Cố Thành Trung không biết nên cười hay khóc sau khi nghe lời này của cô.

Anh đưa tay vén những sợi tóc vương trên trán cô, cô phát hiện tay anh rất lạnh. Ngay cả trong giấc mơ Cổ Thành Trung cũng có thể lạnh như vậy.

Bản thân trong giấc mơ cũng cảm thấy đau lòng.

Cô vội nắm lấy tay anh lôi xuống giường.

“Người anh lạnh lắm, mau nằm xuống giường đắp lại.”

Cố Thành Trung không chống cự, anh nằm xuống cạnh cô. Hứa Trúc Linh lập tức nghiêng người, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh, nói: “Em sưởi ấm cho anh, anh lớn như vậy sao không chăm sóc bản thân thật tốt? Không biết anh một mình ở bên ngoài có chịu khó ăn uống không, anh lại là người cuồng công việc, nhất định là anh sẽ làm việc cả ngày lẫn đêm, như thế còn không mệt chết sao Con…”

Cô ấy tự lẩm bẩm nói chuyện một mình.

Cố Thành Trung ôm lấy thân thể mềm mại của cô, không khỏi nở một nụ cười.

“Ừm, bây giờ em bắt đầu quan tâm đến anh rồi? Dù sao anh cũng biết em ăn uống điều độ, thân hình tròn trịa hơn một chút, sờ cũng cảm thấy có thịt hơn, ôm cũng rất thoải mái.”

“Không thể nói con gái béo, con gái sẽ rất tức giận.”

“Đừng làm phiền em nữa, em muốn ngủ, em rất buồn ngủ!”

Hứa Trúc Linh lẩm bẩm, ngay sau đó cô lại chìm vào giấc ngủ.

Cố Thành Trung dở khóc dở cười, chắc cũng chỉ có cô ấy mới có thể ngủ mơ như vậy.

Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh bị ánh mặt trời làm chói mắt, đêm qua cô đã quên kéo rèm cửa.

Hứa Trúc Linh lại vùi đầu vào chăn bông nói: “A, ánh mặt trời thật khó chịu.”

Cô vừa mới nói xong thì bên ngoài đã tối sầm lại. Cô không nhịn được thò đầu ra ngoài, sau khi nhận ra ánh sáng chói mắt đã biến mất thì cô lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

“Hứa Trúc Linh, đừng ngủ nữa, em sắp muộn giờ lên lớp rồi.”

Hứa Trúc Linh ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Cô nhìn lên, không ngờ là nhìn thấy Cố Thành Trung.

Cô sững người trong vài giây, sau đó nhận ra mình lại đang mơ.

Nếu là thật, Cổ Thành Trung nhất định sẽ nói với mình trước khi trở về.

Giấc mộng đêm qua còn chưa dứt, đúng là một giấc mơ dài!

“Đừng làm phiền, mau giúp em ngủ, đã lâu em không ôm anh.”

“Em đúng là sắp muộn học rồi.”

“Nói nhảm gì thế, đây là trong mơ thì anh biết cái gì chứ.”

Nghe vậy, Cố Thành Trung ngay lập tức vươn tay ra muốn đánh vào mông cô.

Nhưng không biết mà xui quỷ khiến thế nào anh đột nhiên đổi ý rồi hỏi cô: “Hứa Trúc Linh, gần đây em ăn uống rất tốt có phải không? Có phải vì anh không ở đây nên không có ai quản em, em muốn ăn gì thì ăn?”

“Haha…anh biết hết rồi, may mà là mơ, nếu thật sự để cho Cậu ba nhà họ Cố biết thì không ổn.”

Hứa Trúc Linh cười ngây ngốc, vẻ mặt rất đắc ý.

“Không còn cách nào, dạ dày của Cậu ba nhà họ Cố không tốt tí nào, không thể ăn cái này, không thể ăn cái kia. Nếu em ăn trước mặt anh ấy nhất định phải kiêng kỵ một chút. Trong khoảng thời gian này em đã tranh thủ cũng ăn hết những thứ mình yêu thích: cá hấp cay, lẩu cay chín cấp độ, các loại xiên que…ngon quá. ” “Có phải em bỏ lỡ một món?”

Cố Thành Trung tức giận lau nước miếng trên khóe miệng Hứa Trúc Linh.

Cô gái này nhắc đến chuyện ăn uống sao lại có bộ dạng này.

Chẳng lẽ kiếp trước cô ấy là Trư Bát Giới?

“Không…chắc là không còn thiếu gì mà?”

“Anh nhắc em ba chữ, KFC.”

‘A, đúng, đúng, đúng, còn món gà cuộn yêu thích của em, khoai tây chiên với cocal Ấn hamburger nhất định phải uống coca, một cốc coca lạnh thật là to, thật là đã.”

“Em còn nhớ đã ăn với ai không?”

“Với…với Vỹ Quân, con trai của chủ tịch thành phố…”

“Ừ, hai người đi ăn lâu không?”

“Không…không lâu, chỉ khoảng một đến hai giờ thôi, em không nhớ được.”

“A, anh hỏi mấy chuyện này làm gì vậ em đói bụng. Tại sao trong mơ cũng có C) thể đói như vậy, anh có thể biến cho em cái đùi gà…”

“Không có đùi gà, có muốn ăn thịt mông heo kho tàu không?”

“Mông heo? Em cũng chưa ăn qua, có thể ăn sao…”

Cô tỏ vẻ hoài nghi.

“Anh sẽ làm cho em ngay lập tức, chờ một lát.”

Cố Thành Trung hơi nheo mắt, trong lòng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Hứa Trúc Linh hoàn toàn không nhận ra rằng nguy hiểm đang đến gần và vẫn đang suy nghĩ xem có thể ăn được cái mông heo hay không, đúng lúc này thì chăn bông bị nhấc lên khiến cô thấy hơi lạnh.

Sau đó quần cô bị cởi xuống, anh đưa tay vỗ thật mạnh vào mông cô.

“Má ơi!” Trúc Linh lập tức bật người khỏi giường, vừa ôm lấy mông cô vừa nói nói: “Ai…ai đánh tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.