Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1362: Chương 1409





“Em nói lại lần nữa.”
Hắc Ảnh nhíu mày lại, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị và tối sầm lại như đáy nồi, rất khó nhìn.
Châu Vũ cứng cổ, không sợ trời không sợ đất mà nói: “Tôi nói sai sao? Năm nay anh đã lớn tuổi như vậy rồi, ba mươi tuổi rồi.

Tôi mới mười tám, anh lớn hơn tôi khoảng mười bốn tuổi.

Tôi gọi anh là lão già thì làm sao? Tuổi lớn rồi còn không thể nói sao?”
“Im miệng!”
Hắc Ảnh vô thức siết chặt nắm đấm lại, chiếc cốc thủy tinh vang lên ken két khiến cô ấy hoảng sợ nhảy cẫng lên.
Đợi đến khi cô ấy phản ứng lại thì chiếc cốc thủy tinh đã bị bóp nát, nước bắn tung tóe dưới mặt đất và lòng bàn tay của anh ta cũng bị đâm bởi rất nhiều mảnh thủy tinh.
Nhưng anh ta không thèm nhìn, ngược lại còn nheo mắt nhìn mình đầy tức giận.

Nếu như mình không thay đổi lời nói thì anh ta sẽ không chịu để yên chuyện này.
Châu Vũ lo lắng, lập tức lôi anh ta đến bệnh viện.

Nhưng anh ta lại không hề nhúc nhích.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Vết thương của anh đang chảy máu rồi.”

“Thay đổi lời nói.”
“Vậy anh cũng thay đổi lời nói đi!”
“Không thay đổi.”
“Có phải anh thuộc giống trâu bò không mà cố chấp như vậy?”
Châu Vũ tức giận đến run người, cô ấy thật sự tức chết bởi cái người ương ạch này quá.
Hắc Ảnh chỉ mím chặt đôi môi mỏng, không hề nói gì.
Nhìn dáng vẻ này, nếu như cô ấy không thay đổi lời nói thì con người này nhất định sẽ không đi đến bệnh viện.
Cô ấy nhìn dòng máu tươi chảy ồ ạt ra ngoài, trái tim vô cùng đau đớn.
Cuối cùng, cô ấy giậm chân, sau đó nhặt mảnh vỡ ở trên bàn rồi rạch một đường vào lòng bàn tay của mình.
Lập tức vết rạch xấu xí mở ra, máu tươi nhễ nhại.
Con ngươi của Hắc Ảnh co lại dữ dội, lập tức cầm lấy cổ tay của cô ấy, sợ cô ấy tiếp tục tự làm hại mình.
“Em đang làm cái gì vậy?”
Anh ta tức giận hét lên.
Đôi mắt Châu Vũ đỏ bừng, nhìn anh ta với ánh mắt quật cường.
“Chẳng phải không thay đổi lời nói là không đi đến bệnh viện sao? Vậy được thôi, tôi không thay đổi anh cũng không thay đổi, anh chảy bao nhiêu máu thì tôi cũng chảy bấy nhiêu máu.

Ai sợ ai chứ?”
“Em nói tôi là con trâu ương bướng, vậy em là cái gì chứ? Sao tính cách của em lại ngang bướng như vậy?”
Anh ta nghĩ đến ngày trước cô ấy không do dự gì mà nuốt hoa khô, sự quyết liệt khác thường ấy vốn không cho mình cơ hội làm giảm xuống chút nào.
“Anh chảy máu nhiều hơn tôi, tôi tiếp tục là được…”
“Đủ rồi!”
Anh ta lớn tiếng cắt ngang, vẻ mặt nghiêm nghị rất đáng sợ.
“Đến bệnh viện!”
Anh ta bế ngang cô ấy lên, sải bước ra cửa lớn.
“Lão già, anh thả tôi xuống, tôi liều mạng với anh! Có ai không, cưỡng ép bắt cóc con gái nhà lành nè! Cứu tôi với…”
Châu Vũ hoảng sợ hét lên làm kinh động đến rất nhiều người đi đường, người ta tụm năm tụm ba dừng lại nhìn.
Thậm chí còn có người hét lên từ xa hỏi bọn họ có quan hệ gì, cô gái có cần giúp đỡ hay không.
Khi Châu Vũ đang chuẩn bị lên tiếng nói chuyện, Hắc Ảnh đã lên tiếng: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới đi bệnh viện với tôi?”
“Gọi tôi là cô bé dễ thương là được rồi.”
“Em chỉ vì câu nói này mà ngang bướng với tôi đến tận bây giờ? Lại còn tự làm hại bản thân, em như vậy là có ý rồi sao?”
“Có ý chứ, bởi vì người tôi gặp chính là con trâu ngang bướng hơn tôi, tôi chỉ có thể lấy độc trị độc.”
Nhưng cô ấy không ngờ cách này có thể cảm hóa được Hắc Ảnh, cô ấy thật may mắn vì anh ta vẫn còn để ý đến an nguy cả mình.

Vậy thứ duy nhất cô ấy dựa vào chính là tính mạng ngắn ngủi của mình.
Hắc Ảnh nghe thấy lời nói này, vẻ mặt nhìn vô cùng khó coi mà mím chặt đôi đôi mỏng.
Một lúc sau, bên tai cô ấy mới truyền đến giọng nói trầm thấp, nghe có hơi buồn buồn.

“Cô… Cô… Cô bé dễ thương?”
Anh ta phun ra mất lần mới có thể phun ra bốn từ hoàn chỉnh.
Châu Vũ nghe thấy lời nói này thì kích động đến mức suýt chút nữa thì nhảy ra.

Nhưng cô ấy vẫn đang ở trong lòng anh ta nên vốn không thể nhảy ra được.
Cô ấy quên mất bản thân mà ôm lấy cổ Hắc Ảnh, kích động hôn lên gò má của anh ta một cái.
“Người yêu ngoan quá đi!”
Sau đó cô ấy nở nụ cười xinh đẹp với mọi người xinh quanh, nói mình cãi nhau với người yêu chứ không có chuyện gì đáng ngại, lúc này mới khiến cho mọi người rời đi.
Mà Hắc Ảnh hơi hoảng hốt, bởi vì câu nói “người yêu” của cô ấy.
Tại sao… Nghe thấy mà cả người tê dại, trái tim thì hơi ngứa ngáy?
Nhưng anh ta chỉ ngẩn ra hai giây, sau đó ung dung đáp lại rồi sải bước lên phía trước.
Cô ấy cần phải cầm máu.
Châu Vũ vẫn rúc vào trong lồng ngực anh ta, cảm thấy đèn đường tối nay rất sáng, tuyết đọng trên mặt đất rất trắng, ánh trăng rất đẹp, con người… Cũng vô cùng ấm áp.
Hai người đi vào trong bệnh viện băng bó vết thương, nhìn như là người bị tàn phế một cánh tay.
Nhưng chủ yếu là Châu Vũ tàn thế, vết thương của cô ấy đau đớn đến nỗi khó có thể chịu được.

Nhưng dường như Hắc Ảnh lai không sao cả.
Anh ta thường xuyên bị thương, chút nhỏ này vốn không là gì cả.

Nhưng đối với Châu Vũ mà nói lại không giống như vậy.
Khả năng tự lành lại của anh ta rất mạnh, ngày thứ hai vết thương của cô ấy vẫn còn thấm máu và cần phải đi thay băng, nhưng anh ta đã kết thành một tầng vảy máu rồi.
Từ nhỏ đến lớn bệnh viện đều rất ngạc nhiên trước khả năng hồi phục của anh ta, cả thấy y học rất kỳ tích.
Nhưng anh ta lại ghét bỏ nó.
Mỗi lần bị Phó Minh Nam giày vò sống dở chết dở, nếu như là người khác thì sẽ chết hoặc là nằm liệt trên giường một tháng.

Nhưng anh ta chỉ cần một tuần là bắt đầu lành lại.
Anh ta không biết khả năng hồi phục này rốt cuộc là cứu anh ta hay là hại anh ta.
Châu Vũ bị thương ở tay, làm chuyện gì cũng bất tiện, ngay cả đi vệ sinh hay là kéo cái quần bông thôi cũng tốn chút sức lực.
Mấy lần ở trong nhà vệ sinh, cô ấy làm đi làm lại đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Cô ấy như vậy còn khăng khăng đi trượt tuyết, Hắc Ảnh nói như thế nào cô ấy cũng không nghe.
“Không thể để qua mấy ngày nữa sao? Vết thương của em vẫn chưa khỏi.”
“Không được, tôi đã lập kế hoạch hôm nay đi trượt tuyết, không ai có thể thay đổi được.

Nếu như anh không đi cùng với tôi thì tôi sẽ tự đi một mình.”
Cô ấy tính toán ngày tháng, sinh mệnh của cô ấy còn khoảng bốn ngày nữa.
Không đúng.

Nói chính xác hơn thì bốn ngày sau cô ấy bắt đầu dần dần ngủ mê man, sau đó trở thành người thực vật, từ nay về sau không tỉnh lại nữa.
Hắc Ảnh không thay đổi được cô ấy, hơn nữa vết thương ở cánh tay cũng không ảnh hưởng đến việc trượt tuyết, chỉ là hơi khó khăn khi mặc quần áo trượt tuyết.
Hắc Ảnh dẫn cô ấy đi đến nơi trượt tuyết, bọn họ cần phải thay quần áo trước.

Nhưng Hắc Ảnh đợi ở bên ngoài mãi không thấy cô ấy, biết cô nhóc này vẫn còn đang loay hoay với quần áo.
Đồ óc heo, không biết gọi người đến giúp sao?
Anh ta do dự một chút, cuối cùng sải bước đến gần phòng thay đồ nữ.
Bên trong đều là những phòng ngăn cách nhỏ và cũng không nhìn thấy cái gì.

Có mấy cô gái đứng ở bên ngoài nhìn thấy, họ hoảng sợ hét lớn.
“Đồ lưu manh!”
“Đây là phòng thay đồ nữ, anh ra ngoài đi!”
“Gọi lại lần nữa thì tôi sẽ rút lưỡi của cô ra đấy.”
Hắc Ảnh lạnh lùng liếc mắt, toàn thân tràn ngập hơi thở đáng sợ.
Những người phụ nữ đó để ngậm miệng lại, không biết tại sao mà không một ai dám thở mạnh, sau lưng đều rét run lên.
Anh ta giống như ác quỷ đến từ địa ngục, khiến người ta không kìm được mà khuất phục.
Anh ta gõ cửa từng phòng, cuối cùng cũng tìm thấy Châu Vũ.
Giống như anh ta nghĩ, cô ấy đang vật lộn mặc quần áo.
“Anh… Sao anh đến đây? Đây là phòng thay đồ nữ…”
Cô ấy vẫn còn chưa nói xong, Hắc Ảnh đã bắt đầu giúp cô ấy mặc quần áo.
Mặc quần, mặc áo, kéo khoác, thắt nút…
Động tác rất lưu loát liền một mạch khiến cô ấy không kịp ngăn cản.
Cô ấy ngây ngốc nhìn anh ta đeo cả giày cho mình.

Anh ta ngồi xổm trước mặt cô ấy, tay đặt tùy ý lên đầu gối.
“Bây giờ đã thoải mái chút nào chưa? Em làm đầu toát đầy mồ hôi rồi, mau lau đi.”
Anh ta đưa khăn giấy cho cô ấy.
Trong lòng Châu Vũ rất ấm áp, dáng vẻ của anh ta giống như hoàng tử đang bảo vệ công chúa vậy, lời nói cũng vô cùng dịu dàng.
Nó giống như một viên đá ném xuống lòng hồ nước, chậm rãi lan ra vô số gợn sóng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.