Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1379: Chương 1426





Những lời này khiến cô sững sờ hỏi, ngơ ngác nhìn người đàn ông đối diện.
Cô phản ứng lại rất nhanh, hoảng hốt tránh đi ánh mắt nóng rực của anh, nói: “Cho dù bệnh của anh đã khỏi rồi, tôi cũng cần quay về nhà, ở đây...!lời này nghĩa là gì?"
"Em là của tôi."
Anh nói thẳng: “Những thứ mà tôi muốn, nhất định sẽ đạt được, cho dù là người hay vật."
"Nhưng tôi....là gì của anh? Cô giáo? Hay là người qua đường? Cùng với những người phụ nữ tình duyên ngắn ngủi trước đây của anh có khác gì? Anh cần tôi sao? Thân thể hay là tình cảm? Tôi bổ sung chỗ nào của anh?"
"Không phải anh đã nói rồi sao? Gặp dịp thì chơi, cần gì xem là thật.

Anh sẽ không yêu bất kỳ người nào, tai sao lại giữ tôi?"
.”..................."
Những lời này khiến Phó Thiết Ảnh trầm mặc không nói nên lời.
"Tôi cần một người phụ nữ."
"Sau đó?"
"Ngoài việc yêu em, cưới em, cho em một thân phận ra, những thứ khác tôi đều có thể cho em, tiền bạc, địa vị, tôi có thể thỏa mãn về vật chất cho em, em hâm mộ Hứa Trúc Linh, anh sẽ khiến em sống tốt hơn cô ta."
"Chỉ như vậy?"
"Em còn muốn như thế nào?"

Châu Vũ nghe anh ta hỏi như vậy, nhịn không được cười trào phúng.
Chế giễu anh ta quá ngây thơ rồi.
Ngắn ngủi cười nhạo một tiếng, đánh vào trong lòng Phó Thiết Ảnh, khiến tim anh ta run lên nhè nhẹ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đó lạnh như băng, ngay cả đôi mắt cũng đầy vẻ lạnh lùng.
Đôi môi đỏ giương lên một nụ cười sắc sảo mà sâu sắc.
Cô cúi đầu xuống không nói, không khí thoáng cái ngột ngạt căng thẳng.
"Em muốn cái gì? Nói ra nghe thử."
"Thứ tôi muốn, anh không cho được, huống hồ cho được thì tôi cũng sẽ không ở cùng anh, anh đúng là mất trí rồi, không có tí tính người nào, tôi xem thường anh, anh trong mắt tôi chính là một tên quái thai.

Anh tưởng rằng quyền thế có thể có được tất cả, nhưng lúc mà anh mất đi quyền thế, mọi người đều sẽ giẫm chết anh!"
"Phó Thiết Ảnh, anh kiêu ngạo tự phụ, ích kỷ, tự cho là đúng, lừa mình dối người....."
"Im miệng!"
Phó Thiết Ảnh không nhịn nổi nữa, đập mạnh một cái lên mặt bàn.
Đồ sứ trên mặt bàn vậy mà lại xuất hiện vết nứt.
Chén đĩa rung rung phát ra âm thanh thanh thúy.
Âm thanh của cô bị ngắt quãng, cô mắt đỏ lên càng quật cường nhìn anh.
"Em có biết, em là đang tự tìm đường chết không?"
Anh ta híp mắt nguy hiểm, toàn thân tràn ngập hơi thở làm cho người ta sợ hãi.
Hơi thở này rất lớn, giống như có thể trong chớp mắt đem cô xé thành từng mảnh nhỏ.
"Vậy anh.......giết tôi đi! Tay anh đã dính rất nhiều máu tươi, cần gì để ý thêm một người nữa? Giết tôi, lương tâm anh sẽ bất an sao? Sẽ không, anh sẽ ngủ càng ngon hơn! Quyền thế mang đến không phải là cảm giác an toàn mà là sự bỉ ổi, che dấu nội tâm khủng hoảng của anh thật cẩn thận.

Anh có nhìn thấy người trong phòng này không? Bọn họ đều sợ anh, nhưng tuyệt sẽ không thích anh."
"Nếu như ngày nào đó anh bị thương, ở trong căn phòng này, bọn họ sẽ giết anh.

Anh dùng phương pháp nào đối xử người khác, người khác sẽ đối xử với anh như thế! Phó Thiết Ảnh, những thứ mà anh cho tôi, một thứ tôi cũng không thèm, anh trong mắt tôi, có tiền có việc sao? Không, anh nghèo xác xơ, giống như một miếng đất cằn cỗi thiếu dinh dưỡng, anh ngay cả một cây xương rồng dễ sống cũng không dưỡng ra được!"
"Anh tưởng rằng anh có nhiều đồ trân quý, cứt chó đều không có, chó của nhà anh nói không chừng nhìn thấy anh còn cắn anh hai nhát đó!"
Những lời này..........cô chưa từng chuẩn bị, hoàn toàn là nhất thời nổi dậy nối ra miệng.
Cô muốn nói chuyện tử tế với anh ta, nhưng anh ta luôn đạp lên sự tôn nghiêm của bản thân.
Cái gì gọi là ngoại trừ yêu, cưới cô, cho cô thân phận, những thứ khác đều có thể cho cô.
Cho cái con khỉ!

"Anh cần một người phụ nữ, anh đi tìm người khác đi, bà đây cần đàn ông, cho dù đàn ông trên thế giới chết hết, tôi cũng sẽ không tìm anh."
Cô một hơi nói hết, nhất thời cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Vài giây tiếp theo, một bàn tay to và gầy bóp cổ cô mà không báo trước.
Như mong đợi.
Cô khinh thường nhìn anh một cái, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại.
"Nhu nhược!"
Trước khi nhắm mắt, cô vẫn không quên phun ra một câu.
Không cho nổi thân phận địa vị, vậy chính là kẻ nhu nhược, không chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Khẳng định anh ta chưa từng đến học tiết học của bố cô, bố cô mới hoàn toàn xứng đáng là một người đàn ông tốt.
"Châu Vũ, em tìm chết đấy à!"
Mấy chữ này gần như là từ hàm răng rít ra vậy, âm u xảo quyệt, mang theo khí giết chóc nặng nề.
Anh ta đỏ mắt, bởi vì tức giận, mà sắc mặt dữ tợn đáng sợ.
Một bàn tay bóp lấy cần cổ mảnh khảnh của cô, một tay kia thì cứng rắn đem đôi đũa bẻ gãy.
Anh ta thích cái kiểu đéo gì chứ, anh ta một chút cũng không thích cô gái răng khểnh, ngông cuồng tự cao tự đại này.
Lúc này, anh thật sự muốn bóp gãy cổ của cô gái này, chặn lại cái miệng này vĩnh viễn.
Không khí từng chút một trở nên mỏng manh, sắc mặt của cô đỏ lên.
Mặt cô xuất hiện vẻ mặt đau khổ, nhưng cô không hề giãy dụa, hai tay buông thõng xuống bên hông, mặc cho bản thân rời khỏi mặt đất.
Nhưng mà giây tiếp theo.........
Cô ngã xuống thảm trải sàn thật mạnh, còn anh ta thì hất mạnh cái bàn lên.
Sủi cảo vẫn chưa ăn xong rơi đầy trên mặt đất.
"Rốt cuộc là ai cho em dùng khí nói chuyện với tôi như vậy? Từng chữ của em đều đang xúc phạm tôi, em thật sự cho rằng tôi sẽ không giết em sao?"
Anh tam gầm lên, giống như một con thú vật phát điên vậy.
"Vậy anh giết tôi đi."
"Em........."
Phó Thiết Ảnh tức đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh, thật sự rất muốn tiến lên đem cô gái không biết sống chết này xé thành từng mảnh.
Nhưng.........từ tận đáy lòng một âm thanh đang gào thét.
Tha cho cô ấy.
Tha cho cô ấy.
Tha cho cô ấy.
Đáng chết!
Tóm lại phải phạt cô ấy một chút!

Anh âm u bước nhanh qua, Châu Vũ cảm nhận được hơi thở khác thường, rất nguy hiểm.
Đáy mắt anh ta tràn đầy lệ khí, dường như đem cả bản thân đắm chìm vào.
Anh ta trực tiếp đem cô từ mặt đất khiêng lên, bước lớn hướng lên trên tầng 2.
"Này, anh định làm gì, thả tôi xuống."
"Làm em."
Hai chữ này đơn giản thô bạo nhưng lại đem cô dọa đến cả người lạnh run.
"Anh sao lại biến thái như vậy! Anh thả tôi xuống, anh có nhầm không vậy, anh nên bóp chết tôi mới đúng! Anh biến thái, khốn nạn, anh thả tôi xuống......."
Mặc cho cô vừa đánh vừa mắng, nhưng Phó Thiết Ảnh mặc kệ.
Vào đến phòng ngủ, anh ta đóng cửa rầm rầm một cái rồi ném cô lên giường.
Cô bị rơi đến choáng váng, vẫn chưa kịp phản ứng lại, thân thể to lớn cùng với đôi môi nóng rực đã dán sát lại.
Không hề theo quy tắc nào, chỉ đơn thần là phát tiết sự giận dữ, bá đạo ngang ngược chiếm đoạt bản thân.
Tay chân của cô một chút khí lực cũng không có làm sao có thể chống lại được,
Bức tường thành cuối cùng của cô, ở trong lúc mà đôi chân tách ra toàn bộ đều bị phá hủy hoàn toàn.
Sau nửa đêm, cô căn bản không biết bản thân trải qua như thế nào.
Mỗi giây mỗi phút giống như là giày vò vậy.
Trên thân thể cô toàn là dấu vết lưu lại dưới cơn thịnh nộ.
Đến cuối cùng, cô không chịu nổi nữa trực tiếp hôn mê.
Hôm sau, ánh nắng ấm áp mùa đông lúc sáng sớm chiếu vào.
Cô cảm thấy chói mắt, híp mắt đau khổ, theo bản năng chuyển động cơ thể, muốn duỗi thân lười biếng.
Kết quả.......cả người vô cùng đau đớn, giống như bị cả một cái xe tải lớn cán qua vậy.
Toàn thân trên dưới, đến móng tay sợi tóc cũng cảm thấy đau đớn.
Mà ký ức tối ngày hôm qua mãnh liệt ập đến khiến cô hít một hơi lạnh.
Cô bất chấp đau đớn, lập tức ngồi dậy xông vào nhà vệ sinh.
Bản thân ở trong gương...........



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.