Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1400: Chương 1447





Về sau người dẫn chương trình có hỏi cô gì đó cô cũng không biết nữa.
Cô chỉ mơ mơ hồ hồ trà lời, tầm mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía hàng ghế khán giả.
Cô chỉ mong mau chóng kết thúc để có thể cùng anh ở bên nhau.
Cuối cùng buổi phỏng vấn cũng kết thúc, người dẫn chương trình nói ra câu thoại cuối cùng.
“Rất cảm ơn bà Cố đã tham gia buổi phỏng vấn này của chúng tôi…”
Vốn đang định bắt tay Hứa Trúc Linh, không ngờ cô đã không kịp chờ nổi mà chạy về phía hàng ghế khán giả.

Cô gấp tới nỗi không muốn chạy xuống hai bậc thang mà là trực tiếp cởi giày cao gót nhảy xuống từ giữa sân khấu.
Cố Thành Trung đã sớm nhận ra, anh bước nhanh về phía trước, ngay vào lúc cô rơi xuống đã ôm chặt cô vào lòng.
“Anh tới rồi.”
Cô đè nhỏ giọng, ngọt ngào nói bên tai anh.
Rõ ràng hai người đã ở bên nhau mấy năm rồi, nhưng chẳng chán chút nào.
Y hệt mỗi ngày mở mắt, đều như là vừa yêu lại một người đàn ông khác, không dứt ra được.
Tình yêu này sẽ chỉ càng ngày càng sâu, gần như vĩnh viễn đều sẽ không giảm bớt.
“Ừm, anh tới rồi.”
Giọng nói của anh khàn khàn gợi cảm, trầm thấp vang lên bên tai cô.
Vào khoảnh khắc đó, cô liền cảm thấy trong lòng tràn đầy mãn nguyện.

Cô dùng má áp vào má anh, cảm nhận hàng râu của anh chọc vào mặt mình.
Loại cảm giác này thật tốt.
Thợ ánh sáng, thợ chụp ảnh đều dồn dập nhìn qua.
Trên hàng ghế khán giả có một vòng sáng còn những nơi khác đều chìm trong bóng tối.
Phảng phất như vật vạn trong trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ thôi vậy.
Những người khác đều rất ăn ý không lên tiếng, để cho vợ chồng bọn họ ấm áp bên nhau.
Ôm một lúc lâu, cô lắc lắc chân nói: “Được rồi được rồi, ngày mai lại lên hot search cho xem, mau về nhà thôi.”
“Ừm.”
“Thả xem xuống.”
“Không thả, cứ ôm thế đấy.”
Hai tay hai chân của cô đều vắt lên người anh, bàn tay lớn của anh nâng bờ mông cô, vững vàng giữ cho cô treo trên người mình.
Anh còn cong eo nhặt giày cao gót của cô lên.
Một tay ôm cô, một tay cầm giày cao gót, sau đó sải bước chân dài rời khỏi, thế này…manly quá chừng luôn.
Hai gò má của cô đã đỏ rực, cảm thấy có hơi khó xử nên liền vùi cái đầu nhỏ của mình vào hõm vai anh, lén liếc trộm phóng viên.
“Rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó, khó xử lắm…” Cô nhỏ giọng nói.
“Ừm, bọn họ đang hâm mộ đấy.”
“Hâm mộ em có chồng tốt như vậy sao?”
“Rõ ràng là đang hâm mộ anh đã cưới được một cô vợ nhỏ hiền lương thục đức thế này.”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, trong lòng liền tràn đầy ngọt ngào.
Cho dù cô có cố gắng tới mức nào thì khi đứng bên Cố Thành Trung cô vẫn luôn nhỏ bé.
Mọi người càng hâm mộ cô nhiều hơn, vì cô có được một người chống tốt đến vậy.
Thật ra bọn họ đều biết, nhưng Cố Thành Trung vẫn nói như vậy.
Dưới mắt nhìn của một đám người, hai người cứ thế lên xe, cô lập tức nói: “Sao anh lại đến đây, cũng không nói trước với em một tiếng, nhìn thấy anh em còn bị dọa cho giật mình.”
“Nếu nói cho em thì còn gì là bất ngờ nữa?”
“Em mới không thèm bất ngờ, em chỉ muốn anh được bình an, đừng khiến em bị hoảng sợ là được.”
“Hôm nay nữ vương đại nhân của anh rất đẹp, rất xuất sắc, một mình ở dưới ánh đèn cũng có thể phát ra vầng sáng xinh đẹp.”
Cố Thành Trung không keo kiệt khen ngợi.
“Nhưng anh vẫn có chút buồn nho nhỏ, em càng xuất sắc chói mắt thì sẽ càng có nhiều đàn ông để ý tới em, điều này khiến anh cảm thấy có nguy cơ rất mãnh liệt.”
“Có ai không biết em là vợ anh đâu chứ, ai dám có ý đồ với em?”
Hứa Trúc Linh không vui nói.
“Cho dù là vậy, anh vẫn luôn lo có người không có mắt.”
Anh nắm chặt lấy tay cô, nói: “Tuy buồn nhưng anh vẫn thích dáng vẻ lúc này của em.

Tự tin xinh đẹp, hào phóng đoan trang.


So với trước kia thì cứ như con vịt xấu xí biến thành thiên nga vậy.”
“Linh, anh cảm thấy kiêu ngạo vì em, em là niềm tự hào của anh.”
“Cho dù là vịt con xấu xí hay thiên nga thì cũng là của anh, anh không phủi bỏ được đâu!”
“Anh đều thích, khi là vịt con xấu xí, em chỉ là của anh.

Mà khi là thiên nga…sẽ càng ngày càng có nhiều sự chú ý, tuy không thích nhưng cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt của bọn họ rất tốt.”
“Tuy ghen tị, nhưng…anh cũng sẽ khoan dung.

Chỉ có người ưu tú mới có thể hấp dẫn được ánh mắt của người khác.

Em vẫn luôn rất ưu tú, chỉ là mỗi lần ưu tú đều không giống nhau.

Trước kia em ngây thơ lương thiện khiến người khác động lòng.

Bây giờ em vẫn giữ được ước nguyện ban đầu, lại có thêm sự kiên nghị dũng cảm, đủ để một mình gánh vác một phía rồi.”
“Cố Thành Trung, em có từng nói rằng anh rất dẻo miệng chưa, bởi vì trước giờ anh đều chưa phủ định em, vẫn luôn ủng hộ tán thưởng em.”
“Mỗi một chuyện em làm, anh đều chưa từng ngăn cản.”
Hứa Trúc Linh đột nhiên phát hiện ra, một đường bọn họ ở bên nhau, Cố Thành Trung chưa từng phủ định cô, mà vẫn luôn cho cô sự khẳng định.
Cô cũng là từ sự không tự tin ban đầu mà bây giờ đã có thể hào phóng đoan trang đứng trước ánh đèn sân khấu.
Không sợ tất cả những lời đồn đãi, không sợ những bất cứ thủ đoạn nào.
Cô cứ như đã mặc áo giáp vào người, mà áo giáp của cô là do chính tay Cố Thành Trung mặc lên giúp.
“Chuyện em muốn làm anh sẽ không ngăn cản, anh sẽ phân tích giúp em.

Nếu em muốn dương buồm ra khơi, anh sẽ không nói em biết biển lớn ngoài kia nguy hiểm tới mức nào.

Mà là giúp em chọn một con thuyền tốt nhất, chuẩn bị tốt lộ tuyến, sau đó thu dọn hành lý cho em.

Cuối cùng, cùng em xuất phát.”
“Mỗi chuyện đều có tính hai mặt, anh dùng hết khả năng của mình để giúp em tránh khỏi mặt xấu kia, nếu thật sự xuất hiện rồi thì vẫn còn có anh, anh sẽ gánh vác thay em.”
“Tuy anh không thích em được người người nhìn vào, khiến anh rất không có cảm giác an toàn.

Nhưng…dáng vẻ tự tin của một người phụ nữ thật sự rất đẹp, Linh, bản thân em chưa từng phát hiện, bây giờ em thật sự rất xuất sắc.

Không cần người khác khẳng định với em điều gì, em đã rất tốt rồi.”
Cố Thành Trung nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói ra từng câu từng chữ.

Hứa Trúc Linh nghe thấy một phen lời nói dài ngoằng này, trong lòng cảm thấy ấm áp, hốc mắt cũng nóng cháy lên.
“Cố Thành Trung, chỉ có anh mới sẽ đối xử với em như vậy.”
“Anh sẽ không để người khác có tư cách này đâu, anh sẽ luôn chiếm lấy vị trí ghế phụ bên cạnh em, không ai có thể giành với anh.”
“Được, ai dám leo lên thuyền giặc của em, em liền trực tiếp đạp xuống!”
Cô cũng hùa theo nói, nước mắt đã không kiềm được mà chảy xuống.
Đời này gặp được Cố Thành Trung là may mắn tới mức nào rồi chứ.
Cô bằng lòng dùng hết may mắn của kiếp sau, kiếp sau sau nữa chỉ để cầu kiếp này được sống tốt bên anh.
Hai người lái xe về lại tập đoàn Cố Linh, ở trong gara trao đổi thân phận với Phó Thiết Ảnh.
Cố Thành Trung đeo mặt nạ da người khác lên rồi rời khỏi nơi này, tất cả mọi thứ đều kín kẽ, khiến người ta không tra được bất cứ sơ sót nào.
Lên lầu, hốc mắt Hứa Trúc Linh vẫn còn đang đỏ, mà Phó Thiết Ảnh thì lại tiếp tục xử lý công việc.
Sau khi anh ta làm xong tất cả, nhìn về hướng Hứa Trúc Linh thì phát hiện cô đang ngơ ngác ngồi trên sô pha, khóe môi nhếch lên, cười như một cô ngốc.

“Chẳng phải chỉ là xuất hiện một lần thôi sao? Có cần vui vẻ tới mức đó không? Cũng đâu phải chưa từng gặp qua?”
Phó Thiết Ảnh nhịn không được nói.
Hứa Trúc Linh nghe thấy tiếng liền sực tỉnh lại, không vui mà liếc anh ta một cái.
“Anh hiểu gì chứ, bởi vì ngày nào cũng gặp nhưng vẫn có được bất ngờ thế này nên mới càng cảm động hơn đó! Tất cả tiết mục, ngày kỷ niệm trên thế giới này đều không có ý nghĩa là vì người mình thích ở bên, bởi vì anh ấy, mới càng cảm thấy nó quan trọng hơn, không muốn để lỡ bất cứ ngày nào!”
“Có gì khác sao?”
“Đương nhiên có, cái này gọi là cảm giác nghi thức hiểu không? Cuộc sống cần phải có bất ngờ và lãng mạn mới cảm thấy mình khác với mọi người!”
“Ăn nói vớ vẩn, mỗi ngày đều phải sống, đối với tôi mà nói thì đều giống nhau.”
“Anh…chắc không phải giữa anh và Châu Vũ không hề có cảm giác nghi thức đấy chứ? Anh…Anh có tặng quà gì cho Châu Vũ không?”
“Không có.”
“Hai người có ngày kỷ niệm gì đặc biệt không?”
“Không có.”
“Vậy gặp nhau sẽ ôm ấp hôn hít, tặng một bó hoa chứ?”
“Không có.”
“Ha! Đồ đàn ông thối tha!”
Hứa Trúc Linh khinh bỉ mà nhìn anh ta một cái, má nó EQ của tên này sao thấp quá vậy?
Đây quả thật là một con heo!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.