Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1417: Chương 1464





“Thực ra nghiêm túc mà nói thì đây cũng không được coi là tự tin, mà là…… một loại cảm giác.

Thực ra anh vẫn luôn không tin tưởng giữa anh em với nhau lại có loại cảm ứng như vậy, ít nhất thì giữa anh với anh hai cũng không có cảm giác này.

Nhưng Phó Thiết Ảnh…..

Dường như lại có chút không giống vậy, bọn anh giống nhau như đúc, lại ở bên cạnh nhau từ lúc còn trong bụng mẹ, chung sống hòa thuận trong không gian nhỏ hẹp như vậy.”
“Nếu như năm đó người bị coi như thai lưu là anh thì hiện giờ anh cũng chẳng khác gì bộ dáng anh ta lúc này.

Anh ta ghen ghét với anh là bởi bọn anh cùng chung dòng máu, dáng vẻ lại giống nhau nhưng một người lại trên thiên đường, còn một người lại dưới địa ngục, là ai thì cũng ghen ghét đố kỵ mà thôi.”
“Anh đang đồng tình với anh ta sao? Nhưng lúc anh ta chĩa súng vào anh, em thực sự đã cảm thấy anh ta thực sẽ giết anh.”
“Có lẽ người khác đều sẽ cảm thấy như vậy nhưng anh thì lại không.”
“Em không cần biết anh sẽ xử lý với Phó Thiết Ảnh như thế nào, nhưng anh đã đồng ý với em rồi, cho nên nếu đến thời khắc quan trọng thì anh nhất định không được nương tay đâu đấy! Em chỉ cần cậu bình an, còn anh ta….

Em không tin được anh ta!”
Hứa Trúc Linh nói thẳng, trong mắt cô, Phó Thiết Ảnh chính là một tên ăn cháo đá bát, không sửa đổi được!

Cố Thành Trung mím môi cười cười cũng chẳng nói gì thêm.
Đúng lúc này, cửa bảo vệ vang lên báo động, có người vội vàng tiến vào nói Phó Thiết Ảnh đã đến.
Cố Thành Trung nhíu mày, lập tức đứng dậy.
Anh không chút do dự, thậm chí là chẳng có chút phòng bị nào nên vừa ra đến cửa đã bị Hứa Trúc Linh kéo lại.
“Em yên tâm, cậu ta không dám làm gì đâu.”
“Vậy….

Vậy em đi cùng anh.”
“Được thôi.”
Cố Thành Trung biết cô không yên tâm nổi nên liền dắt cô cùng ra ngoài.
Cũng ngay lúc đó, Cố Chí Thanh và Úy Như cũng vội vàng chạy tới.
Phó Thiết Ảnh cõng Châu Vũ quỳ hai chân xuống dưới ánh mắt của bốn người.
Mặt đất được rải đá sỏi, tiết trời lạnh như vậy thì có là người mình đồng da sắt cũng khó lòng nhịn nổi.

Nhưng cậu ta lại thẳng lưng quỳ xuống, cánh tay lôi kéo Châu Vũ vẫn vô cùng hữu lực.
Cậu ta ăn mặc phong phanh, nhưng Châu Vũ lại được bao bọc rất kín kẽ, chỉ lộ ra ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay.
Phó Thiết Ảnh nhìn mọi người đầy phức tạp, nhưng cuối cùng lại kiên định nhìn về phía Cố Thành Trung, nói: “Cố Thành Trung, hôm nay tôi đến đây tạ tội! Anh suýt chút nữa đã mất mạng trong tay tôi vào hôn lễ ngày hôm đó, là tôi nợ anh một mạng, ngày hôm nay tôi đến đây trả một mạng này cho anh, tuyệt không nói hai lời, nhưng…… Nhưng xin anh nể tình tình cảm giữa Châu Vũ và vợ anh mà cứu cô ấy……”
“Bạn tốt Nguyên Doanh của anh đã giúp xin được thuốc cho anh, trong bệnh viện quân khu chắc chắn còn giữ lại phương thuốc có thể nhanh chóng điều chế ra thuốc mới, cho dù không phải là thuốc giải thì cũng có thể coi là thuốc hòa hoãn lại có thể kéo dài thời gian, đợi đến khi nghiên cứu được thuốc giải thực sự.”
“Châu Vũ….

Sắp không qua nổi rồi, cô ấy sắp chết mất!”
“Mạng của cậu là của mẹ cậu, cách đối nhân xử thế của cậu mấy năm qua cũng là do Phó Minh Nam dạy cậu.

Cậu còn chưa thể tự mình làm chủ, đương nhiên là cũng không thể ra điều kiện với tôi.”
Cố Thành Trung nhíu mày, không nhanh không chậm nói.
Úy Như nhìn bộ dáng của cậu mà khóc không thành tiếng, bà ta muốn tiến lên đỡ cậu ta vào trong nhà.
Nhưng còn chưa bước được hai bước đã bị Phó Thiết Ảnh ngăn cản.
“Bà chủ Cố xin dừng bước, tôi cũng không phải con trai bà, bà cũng không tội gì phải rơi nước mắt vì tôi.”
“Cái thằng bé này!” Cố Chí Thanh tức giận nói.
“Mẹ biết…..

Mẹ biết những năm qua con đã phải chịu khổ, là mẹ không tốt, là mẹ sinh con ra mà không nuôi dưỡng con, là lỗi của mẹ…….

Con muốn mẹ làm gì mẹ đều nguyện ý, mẹ chỉ xin con đừng như vậy, người một nhà chúng ta sum vầy thì tốt biết bao?”

“Sum vầy? Tôi vẫn luôn lẻ loi một mình, ăn uống một mình, đọc sách viết chữ một mình, không có bạn bè, không có anh em, không có bố mẹ.

Bên cạnh tôi cũng chỉ có sát thủ liếm máu mà sống, ân sư của tôi không dạy tôi cách đối nhân xử thế, mà…..

Dạy tôi cách giết người, không để người ta giết hại.”
“Tôi chưa từng được sống những tháng ngày vui vẻ, trước đây tôi cũng đã từng nghĩ đến nhưng không được nên sau này tôi cũng đã không nghĩ đến nữa rồi.

Tôi cũng không có cảm nhận được nhà họ Cố là chốn tôi về, tôi lưu lạc một mình quen rồi, thêm nhiều người như vậy ngược lại khiến tôi không biết nên chung sống thế nào.

Nếu như bà thực sự cảm thấy mắc nợ tôi thì bà hãy khuyên Cố Thành Trung, cái mạng này của tôi, bà muốn xử lý thế nào cũng được.”
“Con là đứa con mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, mẹ sao có thể tùy ý xử lý chứ, con muốn mạng của mẹ hả! Con trai, con trai…….”
Úy Như khóc không ra tiếng, đau đớn đến thấu xương.
Cố Chí Thanh cũng trầm mặc theo, đôi mắt già nua vẩn đục.
Người duy nhất có quyền quyết định ở đây chỉ có Cố Thành Trung.
“Tôi chỉ từng nghe chuyện Na Tra cắt thịt lóc xương trả lại mẹ cha, nhưng lại chẳng ngờ chuyện đó vậy mà lại xảy ra trong nhà mình.

Phó Thiết Ảnh, cậu kiên cường rắn rỏi thật đấy, thà bỏ mạng cũng không nhận lại nhà họ Cố! Vậy được, tôi cho cậu hai lựa chọn, dập đầu ba lần, gọi bố mẹ một tiếng bố mẹ, hoặc là cắt từng miếng thịt trên người cậu xuống, trả lại cả xương cốt máu thịt!”
Cố Thành Trung thẳng tay lấy con dao gấp Thụy Sĩ vô cùng sắc bén trên người xuống ném đến trước đầu gối Phó Thiết Ảnh.
Ánh trăng rét lạnh chiếu lên con dao khúc xạ ra ánh sáng quỷ dị khác thường.
“Thằng ba, con làm cái gì đấy hả?” Úy Như quýnh lên.
“Cậu ta cũng không cần cái mạng này nữa thì mẹ còn để ý đến cậu ta làm gì?” Anh lạnh lùng nói, thái độ vô cùng cương quyết: “Phó Thiết Ảnh, cậu chọn đi! Chỉ cần cậu chọn vế trước thì Cố Thành Trung tôi có cái gì, Phó Thiết Ảnh cậu cũng sẽ có cái đấy.

Hễ là chuyện của cậu thì dù có nước sôi lửa bỏng, tôi đây có chết cũng không từ.

Chỉ cần cậu nhận cái nhà này, nhận người anh là tôi đây thì cậu chính là một phần của nhà họ Cố!”
“Tôi không cần, cái nhà này không có cũng chẳng sao.

Châu Vũ đã cho tôi một mái nhà rồi, chuyện này….

Đối với tôi mà nói cũng chẳng là gì cả.”
Phó Thiết Ảnh yếu ớt nói.
Cậu ta cũng có chấp nhất của riêng mình, cậu ta không cần người khác thương hại bố thí.
Cậu ta không muốn phô bày ra dáng vẻ chật vật của mình trước mặt Cố Thành Trung nhất.


Truyện Tiên Hiệp
Nhưng lúc cậu ta bị người ta khống chế cơ thể, hồn phách đều đã bị anh nhìn thấy hết, đây cũng chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với Phó Thiết Ảnh.
Cuộc đời anh ta gần như đã bị Cố Thành Trung đè ép dưới thân, nhìn anh vinh quang xán lạn, còn bản thân mình…..

Ngay đến cứu người con gái trong lòng mình cũng phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Cái gọi là điều kiện mà anh ta đưa ra rõ ràng chính là chế giễu anh ta.
Chê cười anh ta không thể không dựa dẫm nhà họ Cố.

Ai cũng có thể chà đạp khí khái cang trường cùng lòng tự ái của anh ta, nhưng Cố Thành Trung thì không thể.
Anh ta có thể thua dưới tay bất kỳ kẻ nào nhưng không thể thua dưới tay Cố Thành Trung.
Anh ta đã thua ngay từ lúc ra đời, anh là cậu ba nhà họ Cố, còn anh ta lại bị Phó Minh Nam đưa đi.

Anh ta cố gắng nhiều năm như vậy nhưng hiện thực lại chính là những nỗ lực cố gắng của anh ta chỉ là cái rắm, anh ta vẫn phải ở đây cầu xin anh.
Muốn anh ta thỏa hiệp, không thể nào.
Anh ta cẩn thận đặt Châu Vũ sang một bên rồi trực tiếp cúi người nhật con dao găm trên đất lên, liếc cũng không liếc mắt một cái đã trực tiếp cắt một miếng thịt trên cánh tay.
Máu thịt tách rời, lớp thịt lật lên để lộ rõ ràng huyết quản cùng kinh lạc bên trong.
Miếng thịt rơi trên mặt đất, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Anh ta đau đến mức cuộn mình lại, sắc mặt tái xanh nhưng vẫn quật cường muốn tiếp tục cắt xuống.
Úy Như tránh khỏi kiềm chế của Cố Chí Thanh quỳ xuống trước mặt Phó Thiết Ảnh dùng tay nắm chặt dao găm không buông.
Da tróc thịt bong cũng không hề bận tận.
“Thằng ba, con muốn ép chết em trai con đấy hả.

Mẹ với ba con chẳng nuôi dưỡng nó nổi một ngày mà sao tính nó lại ngang bướng giống con vậy hả?”
Cố Thành Trung cũng ngây ngẩn cả người, anh không ngờ Phó Thiết Ảnh lại có thể kiên cường bất khuất như thế, anh ta thà chịu sự giày vò không đáng chứ nhất định không chịu thừa nhận.

Anh nhìn về phía Phó Thiết Ảnh, anh ta cũng nhìn lại anh, dù có đau đớn đến run rẩy nhưng trong mắt anh ta vẫn bướng bỉnh không chịu thua..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.