Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1419: Chương 1466





“Tôi sẽ cố.”
Phó Thiết Ảnh nói rất nghiêm túc.
“Nhưng, em phải hứa với tôi, tôi có thể trở thành dáng vẻ mà em thích, em mong, nhưng em nhất định phải đồng ý với tôi, em nhất định phải kiên trì tới cùng, rồi quay lại thăm tôi cho đàng hoàng!”
“Vậy được thôi, thế anh cũng không thể chỉ cố gắng, mà nhất định phải làm tốt.”
“Được, một lời đã hứa.”
Châu Vũ cũng gật gật đầu, giơ ngón út lên, mà Phó Thiết Ảnh lại mù mịt.
“ Ngoắc tay nhé, ngoắc tay một cái, một trăm năm cũng không thay đổi!”
Ngón út của hai người họ ngoắc lại với nhau, ngón cái ấn lên nhau làm dấu.
Phó Thiết Ảnh dìu Châu Vũ vào trong phòng, những người bên ngoài cũng thức thời mà rời khỏi.
Mà ở dưới lầu, Úy Như đích thân xuống bếp, chuẩn bị làm vài món ăn, dù gì thì con gái con rể, con trai và con dâu đều ở đây.
Bà ta cho người hầu đi thông báo, đợi chút nữa đều phải xuống ăn cơm.
Sắc mặt Phó Thiết Ảnh trầm trọng, đang nghĩ từ chối người hầu thế nào, nhưng lại bị Châu Vũ đồng ý rồi.
“Tôi thích anh kính trọng yêu quý bố mẹ với anh trai, không thể không coi ai ra gì được!”
“Bọn họ tuy là bố mẹ tôi, nhưng từ khi tôi sinh ra tới nay, chưa có một ngày nào có trách nhiệm cả.

Tôi sống ba mươi năm, đã quen với ngày tháng không có người nhà, bây giờ bảo tôi nhận lại tổ tông, tôi không làm được.”

“Bọn họ không phải cố ý vứt bỏ anh mà! Nếu bọn họ biết anh còn sống, nhất định sẽ giành anh về.

Người anh hận không nên là bọn họ, mà là Phó Minh Nam!”
“Nhưng, sự khác biệt giữa tôi và Cố Thành Trung, hẳn em thấy được, anh em ruột, ha.

Ba chữ này thật là châm chọc! Tôi chính là tôi, không muốn sống dưới cái bóng của anh ta.”
“Anh làm tôi nhớ tới một người.” Châu Vũ cẩn thận suy nghĩ, trong đầu bỗng hiện ra một nhân vật trong thần thoại.
“Anh đã nghe qua chuyện của Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ Mỹ Hầu chưa? Hai người đó cũng giống y hệt nhau, đều có phép thuật mạnh mẽ.

Anh biết vì sao Lục Nhĩ Mỹ Hầu muốn diệt trừ Tôn Ngộ Không không?”
“...”
Phó Thiết Ảnh nghe tới cái này, sắc mặt có hơi kém, vua khỉ thật giả là câu chuyện cổ nhà nhà đều biết, đến đứa trẻ con cũng biết, cho dù anh ta không xem những cái này, ít nhiều cũng biết một chút.
Anh ta mím môi, không tiếp lời, cũng không nhìn cô ấy, bởi vì...!thiếu tự tin.
“Bởi vì Lục Nhĩ Mỹ Hầu biết, chỉ cần có Tôn Ngộ Không, bản thân sẽ luôn sống dưới bóng của người kia.

Nó trừng trị cái ác, làm việc thiện, người khác sẽ cho rằng là Tôn Ngộ Không làm.

Cho nên nó không muốn làm người tốt, muốn thay đổi chuyện này.

Nó cũng từng học Tôn Ngộ Không, muốn làm giả thành thật, thay thế Tôn Ngộ Không đi tây thiên thỉnh kinh.

Nhưng tính cách của nó lại độc ác, không thay đổi được, ngược lại còn là nỗi phiền toái của mấy sư đồ.”
“Anh chính là Lục Nhĩ Mỹ Hầu đó, anh làm người tốt cũng chỉ sống dưới cái bóng của Cố Thành Trung, thế nên anh dứt khoát đổi tính, làm một người cực kỳ xấu, khiến anh ấy đau đầu phiền toái, muốn loại bỏ anh nhưng lại không loại bỏ được.

Ban đầu anh trở thành anh ấy, trở thành dáng vẻ muốn làm gì thì làm, khiến mọi người phải vỗ tay khen ngợi, thực ra anh rất là kiêu ngoại, anh là muốn khoe khoang cho Cố Thành Trung xem.”
“Phó Thiết Ảnh, anh không sợ chết, anh chính là sợ thua Cố Thành Trung mà thôi.

Anh có thể cúi đầu nhận lỗi với bất kì ai, nhưng anh ấy thì không.

Anh xem, vết thương ở tay anh chính là minh chứng tốt nhất.”
“Châu Vũ, vậy em có biết không, anh còn có dáng vẻ sợ hãi nhất.”
Anh ta nhìn về phía Châu Vũ, ánh mắt lấp lánh ánh sáng mà cô ấy chưa từng thấy qua.

Cô ấy ngây người, hỏi tiếp theo lời của anh ta: “Anh còn sợ cái gì?”
“Thật ra, anh không phải sợ nhất là thua Cố Thành Trung, mà là...sợ mất đi em.

Tôi có thể nhận thua, tôi có thể đi chết, nhưng không thể không có em.”
“Tôi...”
Châu Vũ nghe tới đây, cả người đều ngây ra.
Mắt dần ẩm ướt, không nhịn được mà xông lên phía trước ôm lấy cổ anh ta.
Nước mắt rơi khắp mặt, làm ướt áo anh ta.
“Phó Thiết Ảnh, trong mắt em, anh chính là anh, Lục Nhĩ Mỹ Hầu cũng là Lục Nhĩ Mỹ Hầu.

Anh không cần phải đi học bắt chước anh ấy, học không xong thì làm người xấu.

Anh chính là anh mà, vì sao phải làm cái bóng cho người khác.

Cách anh làm việc, từng hành động tay chân của anh, đều không giống anh ấy.”
“Anh không cần phải so bì với anh ấy, từ trước tới giờ anh không hề thua, anh còn có em, sẽ không thua vì em.”
“Chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh, anh phải trải qua cái gì cũng được.”
Bàn tay to lớn của anh ta ôm lấy eo Châu Vũ, vùi đầu vào sâu hõm cổ cô ấy, tham lam hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô ấy.
Có một loại ma lực, cô ấy có thể dễ dàng ổn định trái tim bất ổn không yên của mình.
Rất nhanh, người hầu tới truyền lời, nói cơm tất niên đã xong, phải xuống dưới ăn cơm rồi.
Châu Vũ buông anh ta ra, nói: “Xuống dưới ăn cơm thôi, chúng ta đã tới tay không, làm phiền mọi người quá, nên cho mọi người tí thể diện, cái này không bỏ qua được.

Nếu để bố em biết, nhất định sẽ mắng chết em.”
“Bây giờ liền xuống ăn cơm.”
Phó Thiết Ảnh lập tức nghiêm chỉnh lại.
Anh ta không thể liên lụy tới Châu Vũ được.
Châu Vũ thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, cong mắt cười.
Hai người đi xuống, Úy Như sớm đã trông ngóng dưới cầu thang, lúc nhìn thấy hai người họ đi xuống, cười tới rơi nước mắt.
Châu Vũ thả tay Phó Thiết Ảnh ra, đi tới thân mật ôm lấy cánh tay của Úy Như.
“Dì à, dì còn nhớ con không? Lúc dì ốm, con còn ra tay với dì nữa, Con vẫn luôn không có cơ hội xin lỗi dì, không ngờ bây giờ vẫn có duyên ăn cơm ở đây, chỉ sợ chú sẽ đuổi con đi.”
Úy Như nghe xong cũng thổn thức không thôi, vỗ vỗ vai cô ấy, nói: “Sao có thể chứ? Lúc đầu cũng là dì làm sai nhiều chuyện.


May mà con với Trúc Linh rộng lượng, không thiển cận như dì.

Dì cũng không ngờ con lại có duyên phận thế này với Tư nhỏ nhà dì, thật tốt...!nhìn thấy các con thế này, dì có chết...”
Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Châu Vũ cắt ngang.
“Hôm nay là đêm 30, dì không thể nói lời không may mắn thế! Đi thôi ạ, chúng ta đi ăn cơm.

Phó Thiết Ảnh, anh còn không nhanh lên, chân dài để làm gì?”
Châu Vũ giận dữ với Phó Thiết Ảnh.
Phó Thiết Ảnh cảm thấy bầu không khí trong phòng ăn rất kì lạ.
Trên cửa sổ dán toàn giấy hoa màu đỏ rực rỡ, mỗi một cái cửa đều được dán chữ “phúc”, lò sưởi đã được đốt lên, khắp cả phòng toàn là không khí ấm áp.
Mọi người ra ra vào vào, có người đi bê thức ăn trong phòng ăn, có người đi lấy rượu ngon, Cố Chí Thanh còn đang lần lượt phát lì xì.
Không khí đậm đà, pháo hoa ở bên ngoài không ngừng được bắn lên cao.
Đây mới là mùi vị nên có của tết, so với trước đây, bọn họ mỗi người chen chúc trong căn phòng mười mét vuông, thực sự là khác biệt quá.
Mà Châu Vũ cũng có tinh thần hơn nhiều, vui vẻ cười nói với mọi người, sắc mặt cũng dần đỏ ửng rồi.
Qua năm mới, cô ấy cũng mười chín tuổi rồi, như trải qua tuổi hoa bình thường, vốn nên nở rộ rực rỡ.
Nhưng cô ấy lại chỉ có thể chịu khổ với anh ta, chỉ có thể ăn đồ đen xì xì, còn phải nhẫn nhịn chịu sự hành hạ.
Nếu như...!thỏa hiệp,có thể giúp cô ấy sống tốt hơn một chút, vui vẻ hơn một chút, vậy sự tôn nghiêm quật cường của anh ta đều có thể vứt ra sau đầu.
Dù gì...
Anh ta sống lâu như vậy, từ trước tới giờ chưa từng gặp phải người làm anh ta canh cánh trong lòng như vậy.
Con đường sau này còn rất dài, anh ta không muốn thay đổi người, chỉ muốn cùng cô ấy sống tiếp thật lâu.
Tôn nghiêm của cô ấy, cũng chính là tôn nghiêm của anh ta.
Giới hạn của cô ấy, cũng chính là giới hạn của bản thân.
Sự quật cường của Châu Vũ, là thành lũy của anh ta.
Nước mắt của cô ấy, chính là điểm yếu nhất trong lòng anh ta.
Từ nay về sau anh ta không còn có nguyên tắc gì, cô ấy chính là nguyên tắc duy nhất của anh ta!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.