Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1461: Chương 1508





Ngày hôm sau, Diệu Miêu yếu ớt tỉnh lại, các giác quan trên người đều từ từ có lại được.
Đau…
Con mẹ nó, đau thật sự.
Những ký ức tối qua tràn về, người phụ nữ điên đó không chỉ nổ súng vào cô ấy mà thậm chí còn rạch một đường lên mặt cô ấy.
Mặt!
Diệu Miêu giật mình, vội vàng đưa tay sờ lên má, sau đó phát hiện ra bên trên có dính một miếng gạc.

Xem ra vết thương đã được xử lý qua rồi.
Cô ấy lại đưa tay sờ lên bả vai, phát hiện cũng đã được băng bó.
Là ai làm?
Lẽ nào Hứa Trúc Linh đã phát hiện ra thân phận của cô ấy rồi sao?
Diệu Miêu muốn ngồi dậy thì lại phát hiện có một bàn tay đang đặt trên bụng cô.

Tay của đàn ông?
Vừa xoay người, Diệu Miêu liền nhìn thấy khuôn mặt vô hại của Phó Thanh Viên.

Lúc cậu ta ngủ, trông giống như một đứa trẻ vậy.
Lông mi dài, trông giống như một cánh quạt tinh tế.
Đây là phòng cậu ta.
Đúng rồi, tối qua là cậu ta xuống mở cửa.

Sao cậu ta biết được cô ấy sắp về?
Vết thương này được băng bó rất chuyên nghiệp.

Phó Thanh Viên không biết những chuyện này.

Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Diệu Miêu muốn gọi tên ngốc này dậy để hỏi cho rõ ràng.


Nhưng cô ấy không ngờ từ phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chuyện này dọa cho cô ấy sợ đến lập tức nghiêng người nằm xuống quay lưng lại với cửa.
Vì vậy, Diệu Miêu và Phó Thanh Viên mặt đối mặt với nhau, mà tay cậu vẫn đặt trên người cô ấy.
“Phó Thanh Viên, mặt trời đã lên cao lắm rồi, sao còn không xuống ăn sáng? Hôm nay có món cháo quẩy mà em thích nhất…”
Cửa bị đẩy mở ra, lời còn chưa nói xong, Hứa Trúc Linh đã nhìn thấy hai người đang bên nhau ở bên trong.
Cô đến gọi Phó Thanh Viên dậy trước.

Trên đường đến phòng Phó Thanh Viên, Hứa Trúc Linh còn đang nghĩ, hai người đúng là bạn tốt, đến ngủ nướng cũng giống như đã hẹn trước với nhau.
Hứa Trúc Linh còn định qua gọi Phó Thanh Viên dậy trước, sau đó qua phòng gọi Diệu Miêu.
Nhưng cô không ngờ hai người lại ở cùng nhau.
“Chuyện này…”
Hứa Trúc Linh cảm thấy vô cùng bất ngờ và không thể tin được, nhưng lại không dám hét lên, cố gắng bịt chặt miệng.
Cô rón rén bước tới, sợ sẽ quấy rầy bọn họ.
Cô muốn xem thử quần áo trên người họ có còn không.

Tuy hai người này đều giống như trẻ con, nhưng cơ thể lại đều đã trưởng thành cả rồi.
Nhỡ may đầu óc không hiểu sự đời, nhưng cơ thể ngược lại lại đã có phản ứng trước.

Dù sao, hành vi dã thú của đàn ông cũng đều bắt nguồn từ bản năng.
Nếu như Phó Thanh Viên dám động vào Diệu Miêu, chắc chắn cô phải bảo Cố Thành Trung dạy dỗ lại cậu ta về cách làm người.
Diệu Miêu nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần thì sợ đến cuộn tròn người.
Nếu như Hứa Trúc Linh đi tới nhìn thấy bộ dạng này của bản thân, vậy chắc chắn sẽ nổi lên nghi ngờ.
Đến lúc đó sẽ kinh động đến Cố Thành Trung, nếu như cô ấy không chịu khai ra bà chủ, vậy chắc chắn cô ấy sẽ không còn đường sống.
Hay là đánh ngất Hứa Trúc Linh, tranh thủ cơ hội mà bỏ trốn?
Diệu Miêu nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng đã đưa ra quyết định.
Mắt nhìn thấy Hứa Trúc Linh sắp đi đến bên giường, Diệu Miêu đã chuẩn bị nhảy lên, nhưng cô ấy không ngờ Phó Thanh Viên lại ôm chặt lấy cô, dùng tay ấn đầu cô xuống, ẩn vào trong lòng cậu ta.
Như thế này thì Hứa Trúc Linh sẽ không nhìn thấy được vết thương trên mặt Diệu Miêu nữa.
Hứa Trúc Linh thăm dò nhìn thử, còn vén mở một góc chăn, phát hiện quần áo hai người vẫn nguyên vẹn trên người, trong thùng rác cũng không có đồ gì khả nghi.

Lúc này cô không kìm được mà thở phào một hơi.
Chỉ là hai đứa trẻ đơn thuần ngủ với nhau, không có bất kỳ chuyện gì khác lạ.
Suy nghĩ của hai người họ đều rất đơn thuần, mà ngược lại là bản thân cô, không làm sao trong sáng được.
Cho dù là như vậy, đợi hai người họ tỉnh dậy, vẫn phải giáo dục lại cho tốt.

Con trai không được ngủ cùng con gái.
Hứa Trúc Linh không làm phiền hai người họ nữa, đi ra bên ngoài, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Cửa phòng đóng lại, Diệu Miêu cũng thở phào, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn đang ở sát ngay bên cạnh.
Cậu ta vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ mà vòng tay lại ôm chặt thêm một chút.

Xem ra à hành vi vô thức mà thôi.
Diệu Miêu đẩy người Phó Thanh Viên ra, nhanh chóng ngồi dậy, chuẩn bị bỏ trốn.
Chính vào lúc này, bên tai lại truyền đến giọng nói vừa tỉnh ngủ của Phó Thanh Viên, giọng nói có hơi ngỡ ngàng.
“Diệu Miêu, cậu lại định nhảy cửa sổ à?”
“A? Cậu tỉnh rồi à?”
“Ừ.

Cậu dậy mà sao không gọi tôi?”
Phó Thanh Viên tiếp tục giả ngốc, đưa tay dụi mắt.
“Vết thương của tôi…”
“Tôi bảo bác sĩ băng bó cho cậu.

Tôi bảo ông ấy không được nói cho người khác biết, ông ấy cũng đã đồng ý với tôi rồi.”
“Tôi không tin ông ta.

Tôi phải rời đi một thời gian.

Hơn nữa, trên mặt tôi còn có vết thương, cũng không tiện gặp Trúc Linh.


Nếu như bị Cố Thành Trung nhìn thấy bộ dạng này của tôi thì lại càng phiền phức.”
“Diệu Miêu, cậu còn chưa nói cho tôi biết, tối qua rốt cuộc cậu đã đi làm gì? Sao lại khiến cả người toàn là máu? Dọa tôi sợ muốn chết.”
“Đúng rồi.

Cậu không nói chuyện này thì tôi cũng quên mất.

Tôi bắt buộc phải nhắc nhở Hứa Trúc Linh, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử này là một người rất tàn nhẫn, không hề dễ đối phó, có thể đến Cố Thành Trung cũng phải khuất phục trong tay cô ta.

Tôi phải nói cho Hứa Trúc Linh biết, để cô ấy cẩn thận với người phụ nữ rắn độc này, cẩn thận nọc độc chết người.”
“Diệu Miêu không giả vờ nữa sao?”
“Hiện giờ tôi không để ý được nhiều chuyện như vậy.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử gây bất lợi cho Cố Thành Trung thì tôi có thể mặc kệ, nhưng muốn gây bất lợi cho Hứa Trúc Linh, thì cũng phải bước qua thi thể của tôi mới được.

Bằng không, cô ta đừng mong làm hại Trúc Linh.”
“Cậu… Rõ ràng Diệu Miêu không quen biết với Trúc Linh, vì sao lại giúp chị ấy như vậy?”
“Bởi vì bà chủ từng cứu mạng tôi, đối xử với tôi giống như con gái ruột của chính mình.

Bà ấy là bố mẹ tái sinh của tôi.

Bản lĩnh hiện giờ của tôi đều là do bà ấy dạy tôi, cứu tôi từ trong nước sôi lửa bỏng.

Tôi chẳng có gì để báo đáp, chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ người mà bà ấy muốn bảo vệ.
“Thật ra… Tôi rất đố kỵ với Hứa Trúc Linh.

Cô ấy có thể dễ dàng có được trái tim của bà chủ.

Thậm chí cô ấy còn chẳng biết đến sự tồn tại của bà chủ, không biết bà ấy đã bỏ ra bao nhiêu vì cô ấy.

Cô ấy có thể hưởng thụ tất cả tình yêu của bà chủ, mà tôi chỉ muốn được chia một thìa trong đó cũng cảm thấy rất khó.”
“Bà chủ của cậu không yêu cậu sao?”
“Yêu.

Nhưng không phải tình yêu của mẹ và con gái, mà là tình yêu cô trò.

Bà ấy đối với tôi luôn rất nghiêm khắc, nhưng đối với Hứa Trúc Linh lại vô cùng khoan dung.

Tôi ngưỡng mộ cô ấy, lại không ghen tị với cô ấy, mà ngược lại, tôi cũng sẽ yêu cô ấy.

Yêu ai yêu cả đường đi, cậu hiểu ý của câu này không?”
“Tôi hiểu.

Những lời cậu nói tôi đều hiểu!” Nơi tận sâu trong đáy lòng Phó Thanh Viên thầm nói.

Nhưng trên mặt cậu ta lại lộ ra vẻ mặt mù mờ, gật đầu như hiểu mà lại như không hiểu.
Diệu Miêu lắc đầu cười khổ.

Sao cô ấy có thể mong mỏi tên ngốc này hiểu mình chứ?
Những chuyện thảm hại này của mình, Diệu Miêu cũng không hy vọng người khác biết được.
Tốt nhất là chôn vùi trong bụng cô ấy, ngoại trừ bà chủ, không ai biết đến.
“Diệu Miêu, cậu muốn rời khỏi nơi này sao?”
Phó Thanh Viên nghiêm túc hỏi.
“Không muốn.

Nơi này rất tốt.


Có tên ngốc là cậu ở bên tôi, tôi cảm thấy tôi đã ở nhiều nơi như vậy rồi, chỉ có nơi này là tốt nhât, cũng giống như một gia đình nhất.”
“Vậy cậu đừng đi nữa, có được không?”
“Không được.

Vết thương này của tôi…”
“Cứ nói là lúc chúng ta trêu nhau không cẩn thận quẹt phải.

Tôi bảo bác sĩ giúp nói dối.

Chắc chắn có thể giấu được.

Còn vết thương trên vai, chỉ cần không cởi áo ra thì ai mà biết được?”
“Trúc Linh và anh Thành Trung đều tin tưởng tôi.

Bọn họ biết tôi sẽ không nói dối.

Vì vậy chắc chắn sẽ tin.”
“Trước giờ cậu chưa từng nói dối.

Nhưng vì tôi mà năm lần bảy lượt nói dối.

Cậu không cảm thấy có lỗi với họ sao?”
“Bởi vì tôi biết Diệu Miêu là người tốt, sẽ không làm hại chúng tôi.”
“Người tốt…”
Diệu Miêu nghe thấy lời này thì không nhịn được mà muốn cười.
Cô ấy thật sự không gánh nổi danh hiệu “người tốt” này.
“Tôi bằng lòng làm người tốt trước mặt cậu.

Nhưng cậu không thể quá mức tin tưởng người khác.

Ngoại trừ bố mẹ, anh em ruột của cậu, vợ con đầu ấp tay gối thì đừng tin người khác.”
“Tôi… Tin tôi lúc này, đừng tin tôi cả đời.

Tôi nói dối đã thành quen rồi, có thể tùy tiện nói ra thành lời, không đảm bảo một ngày đó sẽ xoay cậu xoay vòng vòng.

Được rồi, không nói những chuyện này nữa.

Cậu mau đi tìm bác sĩ thống nhất lời nói.

Xong rồi thì đến phòng tôi tìm tôi.

Tôi phải thay đồ.”
“Được.”
Phó Thanh Viên nhẹ giọng trả lời.

Trong lòng cậu ta có chút khó chịu, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng, nhưng vừa vụt sáng rồi lập tức biến mất, Diệu Miêu không hề nhìn thấy ánh mắt này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.