Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1490: Chương 1537





Những lời này rõ ràng là sự uy hiếp trắng trợn, ai dám đem chuyện này tiết lộ ra bên ngoài thì người đó chắc chắn không có hậu quả tốt đẹp.

Lúc này ở hành lang bên ngoài phòng học đang rất đông người, mọi người đều không dám đến gần như thể sợ nhìn thấy thứ không nên thấy
Những người đó cho dù không nghe thấy gì nhưng cũng đoán ra được chút ít rồi, cộng thêm vết bạt tay trên khuôn mặt người phụ nữ đó thì bỗng chốc hiểu rõ mọi chuyện.

Bọn họ nào dám thảo luận thêm nữa, ai nấy đều mím chặt môi sợ bị vạ lây.

Trước kia bọn họ đều biết Cố Thành Trung là một người rất cưng chiều vợ, ai dám nói xấu vợ anh nửa câu thì người đó chắc chắn sẽ bị trừng phạt ngay.

Nào ngờ đến người em trai sinh đôi của anh cũng thế, đúng là không nên chọc ghẹo mà!
Hôn lễ bên này của Phó Thiết Ảnh không được yên ổn, bên Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng không được rảnh rỗi, đi tìm Ngôn Phúc Lâm mấy lần nhưng vẫn bị từ chối.

Cuối cùng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng có chút chán nản thì Ngôn Phúc Lâm lại thay đổi ý định và chủ động làm hòa hẹn cô ra gặp mặt.

Nhân vật nhỏ như thế tất nhiên không cần cô ta phải đích thân ra mặt mà chỉ phái người phụ trách của Đà Nẵng đi.

Nhưng không ngờ Ngôn Phúc Lâm lại không đi một mình mà còn dẫn theo cả Cố Thành Trung nữa, anh ta bảo là tình cờ gặp nhau.

Hai người mặc dù không ngồi chung một bàn nhưng những lời khi nói ở hai bàn đều bị người ta nghe thấy hết.

Người phụ trách vốn dĩ nghe theo sự sắp xếp của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lôi kéo Ngôn Phúc Lâm đến làm việc cho công ty Nhật Kinh.

Nhà họ Ngôn ở Đà Nẵng cũng là gia tộc tầm cỡ, sau khu Ngôn Minh Phúc qua đời, Ngôn Phúc Lâm mới tiếp nhận Tập đoàn được vài năm nhưng lại có thành tích rất đáng nể, thủ đoạn không thua kém bố mình.


Nếu như có được một trợ thủ đắc lực như thế thì Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử sẽ dễ dàng làm việc ở đất Đà Nẵng này.

Nhưng bây giờ trước mặt Cố Thành Trung, người phụ trách làm sao dám mở lời bàn điều kiện chứ.

Chuyện này lỡ như lan truyền ra bên ngoài thì ít nhiều gì cũng không tốt lắm.

Lúc ăn cơm người phụ thuộc cứ nói bóng nói gió muốn đến một nơi riêng tư hơn để nói chuyện.

Nhưng Ngôn Phúc Lâm lại viện cớ nói một lát còn có chuyện quan trọng cần phải đi xử lý.

“Chúng ta đều là tập đoàn kinh doanh mỹ phẩm, có thể tìm hiểu lẫn nhau cách kinh doanh cũng như thị trường kinh doanh, tôi rất vui lòng trao đổi kinh nghiệm với quý Công ty, đây đều là hình thức kinh doanh của công ty chúng tôi mấy năm qua, còn có cả các nhóm khách hàng nữa, nếu như anh không chê thì có thể mang về từ từ tham khảo.


“Cái này! ”
Người phụ trách thấy Ngôn Phúc Lâm đã sớm chuẩn bị hết tất cả tài liệu thì đột nhiên ngơ ngác.

Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị sẵn trước khi tới đây mà.

Anh ta có chuyện nhưng lại không thể nói được, phải kiềm chế suốt cả bữa cơm.

Sau khi quay về, khi Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử biết nhiệm vụ đã thất bại bèn chau mày lại.

“Đồ vô dụng!”
Cô ta tức giận nắm lấy một cái gạt tàn thuốc và ném đi.

Người phụ trách hoàn toàn không hề né tránh mà chỉ đứng yên tại chỗ chịu trận thôi.

Phần trán chảy máu và rất đau nhưng vẫn không dám lên tiếng, anh ta chỉ lấy tay lau một cái rồi cố chịu đựng.

“Nhặt lên ngay.


Cô ta lạnh lùng nói.

Người phụ trách nhanh chóng gật đầu rồi cúi người nhặt nó lên, anh ta còn không quên dùng vạt áo cẩn thận lau đi vết máu dính trên bề mặt như thể sợ làm vấy bẩn cái gạt tàn quý giá này vậy.

“Đi ra ngoài.


Cô ta thấy anh ta là bực mình nên chán ghét nói.

Người phụ trách nhanh chóng luống cuống đi ra ngoài.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử châm một điếu thuốc và nhẹ nhàng dùng ngón tay cái búng tàn thuốc rơi vào trong cái gạt tàn.

Cô ta định sẽ nhu cương kết hợp, cho anh ta lợi lộc sau đó sẽ uy hiếp thêm một chút, trên cơ bản chuyện nhà họ Ngôn cô ta đã nắm chắc phần thắng rồi.


Nhưng bây giờ cô ta hoàn toàn không còn cách liên hệ với nhà họ Ngôn.

Ngôn Phúc Lâm đối với cô ta dường như không chút sợ sệt, lẽ nào có ai đó chống lưng sao?
Chẳng lẽ người đó chính là Cố Thành Trung.

Rõ ràng anh ta đến bản thân mình còn lo liệu chưa xong mà.

Nhưng làm thế nào mà anh ta lại biết mình sẽ ra tay với Ngôn Phúc Lâm chứ?
Cô phả ra một làn khói, trong làn khói mờ ào đó, đôi mắt hồ ly tinh của cô ta dường như biết nói chuyện vậy, mang theo chút quyến rũ chết người.

Cô ta gọi điện thoại cho đàn em của mình và bảo cậu ta hãy gửi thư mời cho Cố Thành Trung, lần này cô ta sẽ đứng ra mời cơm để cám ơn anh lần trước đã tiếp đãi tận tình.

Có qua có lại mới chính là đạo lý kinh doanh khi làm ăn.

Cô ta chọn một nhà hàng tây sang trọng, trên người mặc bộ đồ sườn xám để lộ đường cong cơ thể tuyệt đẹp.

Bộ sườn xám với chất liệu nhung màu tím đậm làm toát ra vẻ cao quý và tao nhã.

Cô ta cố tình đến muộn một chút cốt đề Cố Thành Trung đợi mình.

Khi đến, cô ta thấy anh đang ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó nên không nhận ra sự có mặt của mình.

Chỉ nhìn góc nghiêng này của anh thôi thì cô ta phải thừa nhận rằng Cố Thành Trung thật sự rất điển trai.

Vả lại tính cách còn rất thu hút nữa, thật khiến người ta không thể quên được mà.

Cô ta chỉ nhìn thôi mà trái tim đã không ngừng đập liên hồi rồi.

Bao nhiêu năm qua cô ta chưa bao giờ có cái cảm giác này.

Cô ta hít một hơi thật sâu, cố nén sự kích động trong lòng và tiến lên vỗ nhẹ vào vai anh.

“Tôi đến trễ rồi, anh gọi món chưa?”
“Vẫn chưa, ưu tiên phụ nữ.


Nguyên tắc của Cố Thành Trung là không để xảy ra chuyện mờ ám với phụ nữ nhưng anh cũng là một người rất có giáo dục.

Cho dù anh không thích Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nhưng phép lịch sự tối thiểu thì vẫn phải có.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, trái tim đã bất giác thình thịch đập nhanh.

Cô ta có thói quen mang theo một cái quạt hương và nhẹ nhàng che đôi môi lại.

Sau khi gọi món xong thì chuyền thực đơn qua cho anh, Cố Thành Trung gọi món ngay sau đó.


“Cô Nhật Kinh hôm nay hẹn tôi ra nói chuyện dự án, không biết là! ”
“Dự án này sẽ do công ty Nhật Kinh đầu tư, người phụ trách sẽ do anh lựa chọn, lợi nhuận thu được sẽ chia đều.


“Như thế e là sẽ thiệt hại rất nhiều đấy.


“Tôi chỉ muốn thể hiện chút thành ý của mình thôi, số tiền đó tôi hoàn toàn không đề mắt đến, tôi nghĩ anh Cố chắc cũng không bận tâm đâu, tôi chỉ là ‘mượn hoa dâng phật thôi, từ khi đến Đà Nẵng đang mang đến nhiều phiền phức, e là anh Cố cũng rất đau đầu vì sự xuất hiện của tôi nên xem như đây là để tạ lỗi với anh vậy.


“Nếu như cô Nhật Kinh biết mình đã đến làm phiến thì tại sao còn nhúng tay vào chuyện đất nước của chúng tôi thế?”
“Ờ Châu Á không chỉ có quốc gia của các anh, tất cả chúng ta đều có cơ hội cạnh tranh với nhau nhưng chúng tôi muốn nắm giữ phần thắng lớn hơn, những quốc gia lân cận không có năng lực cạnh tranh, chỉ có Đà Nẵng! vậy nên vì đất nước của mình tôi không thể làm khác được.


“Nếu như anh Cố đồng ý nhường chức Tổng giám đốc hiệp hội thương mại cho chúng tôi thì ân tình này tôi sẽ mãi khắc ghi trong lòng.

Coi như là! Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử này nợ anh một ân tình, anh muốn tôi dùng cách nào để trả ơn anh cũng được.


Cảm xúc của cô ta rất kích động khi nói những lời này.

Thật ra trận chiến này cô ta đã nắm chắc phần thắng, chỉ là vẫn muốn đánh nhanh thắng nhanh thôi.

Nguồn vốn của công ty Nhật Kinh thật sự rất mạnh, nếu như trực tiếp tạo sức ép thì chỉ trong vòng một tháng Cố Thành Trung sẽ phải đầu hàng thôi.

Nhà họ Cố hoàn toàn không thể so sánh với công ty Nhật Kinh với mấy trăm năm lịch sử.

Quả thực là quá yếu ớt rồi.

Nhưng cô ta cũng là người có lòng trân trọng người tài giỏi, dùng tốc độ tia chớp đề đánh bại một người tài giỏi thì quả là có chút đáng tiếc.

Cô ta vẫn chưa thật sự nhìn thấy khả năng của anh, mặc dù trong mắt cô ta anh chỉ là một con rối không hơn không kém.

Tổng Công ty đã không ngừng hối thúc cô ta hãy giải quyết nhanh gọn, đừng ở đó tốn thời gian nữa, ở quê nhà còn nhiều việc đợi cô ta xử lý.

Nhưng cô ta! vẫn có chút không nỡ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.