Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1499: Chương 1546





“Không thể nào, sau khi Thiện Ngôn biến mất, thì anh ấy vẫn luôn dịu dàng phong nhã như trước, tớ còn muốn đào tạo anh ấy thành kiểu bại hoại nữa, nhưng không được đây này.

Tớ vừa mới sinh con xong, là liền bật chế độ hiền nhân, tớ không cần, nhưng mà các cậu cần đó!”
“Tớ cần cái gì? Tớ cũng muốn bật chế độ hiền nhân!”
“Sao có thể chứ, sau này bụng cậu to lên một chút, làm vài chuyện sinh hoạt vợ chồng là tốt cho cậu sinh sản sau này đó.

Hơn nữa chỗ tớ có không ít hướng dẫn sản phụ làm chuyện đó,! Nào, đoạn đường này đừng để lỡ mất cơ hội…”
Hứa Trúc Linh là một người phụ nữ đã kết hôn, nghe xong đều đỏ mặt tía tai, xấu hổ tới mức không nói nên lời.
“Bỏ đi bỏ đi, tớ đi tìm em Châu Vũ, tớ cảm thấy em ấy cần.”
Nói xong bà mẹ hai con, tràn đầy năng lượng rời đi.
Hứa Trúc Linh vội vàng uống hai ngụm trà lạnh, mới điều hòa lại được.
Đúng ngay lúc này, điện thoại của cô đột nhiên reo lên, là số lạ.
Cô nghi ngờ nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, chính là ông Nhật Kinh Xuyên Hi.
“Ngài Nhật Kinh?”
Hứa Trúc Linh có chút ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng Nhật Kinh lại gọi điện thoại cho cô.

Giọng của Nhật Kinh hơi run rẩy, cố gắng che giấu đi sự bối rối.
“Chú…chú đã tổ chức một bữa tiệc trà, muốn mời con đến uống trà, nhưng lại bị chồng con ngăn cản, nói rằng trong người con đang khó chịu, con luôn ở nhà nghỉ dưỡng phải không?”
Nhật Kinh không biết rằng cô đã mang thai rồi, ông ta đã một tháng trời không nhìn thấy hình bóng của Hứa Trúc Linh, chút tin tức về cô cũng không có.
Thời gian của ông ta đã không còn nhiều nữa, không thể kìm lại sự thương nhớ trong lòng mới vội vàng gọi điện thoại cho cô.
Muốn biết cô bệnh cảm mạo thông thường, hay là bệnh gì khác.
Muốn biết cô bình phục như thế nào rồi, hôm nay cô có vui không.
Không… không còn cách nào khác, chỉ là muốn nói với cô vài câu, dù là nghe được một chữ thôi cũng thấy vui lòng.
Dáng điệu dè dặt cẩn thận từ li từ tí của ông ta khiến cho người ở đầu dây bên kia rơi nước mắt.
“Tôi không sao, chỉ là cảm nhẹ thôi, cứ cảm đi cảm lại.

Cộng thêm có bạn đến nhà chơi, nên tôi luôn ở trong nhà.”
“Có người đến nhà chơi sao, vậy thì con cũng sẽ không thường cảm thấy buồn chán nữa rồi.

Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.”
Cố Thành Trung bên ngoài bận rộn tối mặt tối mũi, có khi còn không về nhà nghỉ ngơi, ông ta sợ hai người có rạn nứt.
Nhật Kinh không nghe thấy con rể nói gì, nên ông ta nhất định muốn nghe con gái thừa nhận là đang sống tốt, thì người làm ba như ông mới cảm thấy an lòng.
“Chú bảo Cố Thành Trung đem qua ít thuốc bổ cho con bồi dưỡng, lần trước thấy con ốm như vậy, một cơn gió cũng có thể thổi bay con.

Con gái nhỏ của chủ, con đừng học theo người khác mà đi giảm cân lung tung đó, con gái thì phải tròn trịa một chút mới có phúc khí, mới xinh đẹp nha con.”
“Hả? Ha ha, tôi không có giảm cân, tôi vẫn ăn uống bình thường, tôi còn ăn nhiều hơn nữa ấy chứ.

Còn thuốc bổ thì không cần…”
Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong thì Nhật Kinh đã ngắt lời.
“À đúng rồi, con thích ăn đồ ăn vặt, chú đã tìm người đi gom tất cả những đồ ăn vặt trên toàn thế giới về cho con, đem qua một lần cho con.”
“Còn có vài món đồ chơi mà con gái thích chơi, búp bê, váy áo các thứ…”
“Nhật Kinh… sao ngài lại đối với tôi tốt như vậy?”
Cuối cùng Hứa Trúc Linh cũng không nhịn được giọng nói nhẹ nhàng cắt đứt lời ông ta.
Nhật Kinh nghe được câu này thì đột ngột ngừng lại, đầu dây bên kia ngoài tiếng hít thở ra thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác nữa.
Hứa Trúc Linh đợi hẳn một phút đồng hồ cũng không nghe thấy chút âm thanh nào, cô nghi ngờ có phải là ông ta đã cúp máy rồi chăng, lúc cô định hỏi thì không ngờ Nhật Kinh lại nói.
“Chủ… đã có một đứa con gái, nhưng mà khi nó còn rất nhỏ chủ đã làm mất nó rồi.


Nếu như nó khỏe mạnh lớn lên, thì có lẽ bây giờ cũng lớn như con vậy.

Chú nhìn thấy con, giống như nhìn thấy con gái ruột của chú vậy.”
“Mặc dù bác và Cố Thành Trung là phe đối địch, nhưng mà báchúkhông có ác ý gì với con, con gái.”
Tiếng con gái đó khiến cho tim của Hứa Trúc Linh vô thức đau nhói.
Cô có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm trong lòng ông ta.
Lúc mất con chắc chắn ông ta rất đau khổ.
Nhưng bao nhiêu đứa con gái trạc tuổi, sao lại một mực đặt cảm tình vào chính mình?
“Con… con và con gái ngài giống nhau sao?”
“Có một chút.”
“Chả trách… khiến cho ngài Nhật Kinh hao tâm tổn trí, nếu như ngài không để ý, con gọi ngài một tiếng chú được không ạ.

Con có thể cảm nhận được ngài đối với con rất tốt.

Lần trước bắt con qua đó, cũng là vì muốn khuyên Cố Thành Trung dừng tay lại.

Ngài đối với vợ chồng con không hề có ác ý, chỉ là thân phận của ngài là người của công ty Nhật Kinh, họ là Nhật Kinh, ngài có quá nhiều điều không thể chống lại được.”
Không thể chống lại được…
Mấy chữ này đã nói trúng vào tim của Nhật Kinh.
Ông ta xác thực là có quá nhiều điều không thể chống lại được, có vô số quy tắc và hạn chế cho chính ông, khiến cho ông ta ngạt thở.
Dòng họ này trước giờ không phải đem đến quang vinh, mà đem đến xiềng xích và đau khổ.
Dòng họ Nhật Kinh không có một người nào tự nâng cao bản thân, nhưng khi ông ta về già, không có vợ con, không có anh em, mà còn phải đến để làm việc dòng họ Nhật Kinh.
Chỉ bởi vì mẹ ông ta đã đặt tên cho ông ta trước lúc ra đi, gọi là…
Nhật Kinh Xuyên Hi.
Sinh ra không thể kháng cự, cho tới chết… cũng không thể giải thoát.
“Con gái, cảm ơn con đã hiểu cho chú.

Nhưng mà, dù chú có không thể chống lại đi nữa, thì cũng đến lúc kết thúc rồi.

Thời gian, luôn luôn sẽ đi đến cuối cùng.”

“Chú, tất cả đều sẽ tốt lên thôi, chỉ cần chú không bỏ cuộc, thì nhất định sẽ có cơ hội thay đổi thôi.”
“Được, có của nói này của con, chú sẽ vực dậy tinh thần.

Chú đột nhiên gọi tới như vậy có phải là dọa con sợ rồi không?”
“Không có, con cũng rất thích chú.”
“Thật sao? Con cũng thích chú ao? Thích một ông già xấu xí như ta sao?”
“Dạ, người lớn tuổi đều thân thiết như vậy.”
Một câu ngắn ngủi thôi, đã khiến cho lòng Nhật Kinh dậy sóng.
Đôi mắt già nua đục ngầu của ông ta đã không kìm được nước mắt mà rơi xuống, làm ướt các nếp nhăn trên mặt.
Ông ta vội vàng lau đi, cảm thấy bản thân nếu như chết đi, thì cũng chết không hối tiếc.
“Được, có câu nói này của con…câu nói này của con làm chú thỏa mãn rồi!”
Đúng ngay lúc này, có tạp âm ở đầu dây bên kia, giống như ai đó đang nói gì.
Nhật Kinh mới miễn cưỡng cúp điện thoại.
Hứa Trúc Linh bỏ điện thoại xuống, tâm trạng đột nhiên có chút u sầu.
Nhưng cô lại không nghĩ gì nhiều, cho tới buổi chiều ngày hôm sau nghe được tin tức Nhật Kinh đang nằm viện.
Ông ta đột ngột bị bệnh và được đưa đến bệnh viện thành phố.
Hứa Trúc Linh xem truyền hình đưa tin, nói rằng bệnh tình của Nhật Kinh chuyển biến tệ hơn, nhưng phương tiện truyền thông này cuối cùng lại không nói rõ là bệnh gì.
Một khi Nhật Kinh xảy ra chuyện, thì cuộc cạnh tranh cho chức tổng giám đốc cũng đã đến giai đoạn quyết liệt.
Vào buổi chiều hôm đó Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đã ông ta đến biệt thự của mình và trang bị những thiết bị y tế tốt nhất.
Cuối cùng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng đã công khai rằng Nhật Kinh Xuyên Hi bị mắc bệnh ung thư và nói đã chuyển sang giai đoạn nặng.
Bệnh tình diễn biến ngày càng tệ, nhưng ông ta vẫn cầm cự và giờ ông ta đã kiệt sức như ngọn đèn dầu treo trước gió.
Bây giờ chuyện Nhật Kinh Xuyên Hi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, ai ai cũng biết.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng sai người đi phong tỏa nơi mà Nhật Kinh Xuyên Hi ở, từ trong ra ngoài thậm chí là đào xuống ba tất đất.
Cô ta muốn tìm con dấu của Phòng thương mại, lúc này Nhật Kinh Xuyên Hi đã hôn mê, cô ta muốn giả mạo thư kế vị, thì cần phải có chữ kí của Nhật Kinh Xuyên Hi và con dấu của Phòng thương mại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.