Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1500: Chương 1547





Bút tích có thể làm giả được nhưng mà con dấu thì có những kí hiệu đặc biệt, chỉ có đoàn tổng giám đốc mới có thể biết, cho dù có làm giả gian lận thì cũng sẽ bị phát hiện.
Nhưng Xuyên Lăng Tử lại không tìm thấy con dấu.
Cô ta luôn buộc treo cổ Nhật Kinh Xuyên Hi, để ông ta tỉnh lại và hỏi xem con dấu ở đâu.
Vốn dĩ cảm thấy ông ta còn có thể lợi dụng, ông ta có thể trở thành bàn đạp giúp cô ta diệt cỏ tận gốc mấy người.
Nhưng không nghĩ tới, ông ta lại đổ bệnh xuống, không chỉ không thể giúp đỡ còn khiến cô ta thêm rối rắm hơn.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đau đầu không đối phó với Cố Thành Trung nữa, mà chỉ muốn tìm cho ra con dấu.
Nhật Kinh Xuyên Hi hôn mê không tỉnh cho đến ngày thứ ba, Cố Thành Trung lại tìm thấy được bức thư tuyệt mệnh của ông ta trong Phòng thương mại, công bố ra ngoài, rằng anh chính là tổng giám đốc mới của Phòng thương mại và giữ con dấu của Phòng thương mại.
Tin tức này truyền ra ngoài như mọc thêm cánh, lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
Mọi người đều hoan hô, cảm thấy sự vất vả bấy lâu này cuối cùng cũng không phải là vô ích.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là người cuối cùng biết được tin tức này, phản ứng đầu tiên của cô ta là chạy ngay đến phòng bệnh tháo mặt nạ dưỡng khí của Nhật Kinh Xuyên Hi ra.
Nhật Kinh Nhật Kinh Xuyên Hi đã ở trong trạng thái chết đi một nửa rồi, dù không có mặt nạ dưỡng khí thì cảm giác đau đớn cũng rất ít.

Hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp hơn, bởi vì đường hô hấp có vấn đề, nên ông ta thở gấp nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.

“Được lắm, ông già này, ông lúc nào cũng đùa tôi hết phải không? Trước giờ ông chưa từng nghĩ sẽ giúp tôi, vừa bắt đầu ông đã thông đồng với Cố Thành Trung rồi.

Ông cứ chần chừ kéo dài thời gian để cho tôi ảo tưởng rằng ông đang giúp tôi?”
“Tôi biết rằng ông là đồ con hoang, nơi đây lại là nơi ông sinh ra và lớn lên, thì làm sao ông có thể thật lòng giúp cho dòng họ Nhật Kinh được chứ? Được thôi, rất tốt! Chú tốt bụng của tôi ơi, chú cũng phải chết, trước khi chết thì trả lại cho tôi con binh nhất.

Chú nghĩ rằng nếu tôi mất chức tổng giám đốc, thì tôi không thể xử lý Phòng thương mại Hoàng gia nữa sao?”
“Tôi nói cho chú biết, sức mạnh kinh tế là tất yếu, cho dù có mười chú mười Cố Thành Trung đứng trước mặt tôi đi nữa thì cũng không thể cản được bước chân của tôi đâu! Chú chờ đó cho tôi! Chờ đó!”
Đợi cô ta nói xong những lời đó thì điện tâm đồ cũng phát ra tiếng bíp.
Cuối cùng các đường gân xanh nổi lên cũng hạ xuống nhẹ nhàng trở lại.
Người… đã không còn nữa rồi.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử căm hận nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt nắm đấm, tức giận nói: “Vứt xác ông ta ra nơi hoang dã cho chó ăn.

Không phải những người ở đây nói rằng muốn xuống mồ an vị sao? Tôi để cho ông ta chết cũng không yên thân!”
“Các người phải nhẹ nhàng nói tin tức này cho Cố Thành Trung biết, để khiến cho anh hiểu rằng, Nhật Kinh Xuyên Hi đã làm rất nhiều chuyện vì anh ta, nhưng mà tên nam tử hán đại trượng phu như anh ta đến một cục xương của ông ấy cũng không bảo vệ được.

Trong lòng anh ta, nhất định rất khó chịu.”
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử tiêu cực nói, trong đầu cô ta có một sợi dây đang thắt chặt.
Cô ta chưa bao giờ tức giận như vậy, cô ta cảm thấy mình bị Cố Thành Trung lừa, cũng không ngờ rằng mình lại bị Nhật Kinh Xuyên Hi tát cho một cái.
Cô ta nghĩ rằng mình rất thông minh và không bao giờ chịu lỗ, nhưng đến đây cô ta lần lượt vấp phải trắc trở.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử vốn dĩ là làm kế hoạch dài hạn, từng bước từng bước thu nhặt Hứa Trúc Linh, nhưng mà bây giờ cô ta một lòng muốn thành công, chỉ cần kết quả không quan tâm đến quá trình.
Hơn nữa phải càng nhanh càng tốt, trực tiếp có kết quả.
Tin tức Nhật Kinh Xuyên Hi bị ném xác nơi hoang dã truyền đã đến tai Cố Thành Trung.
Anh vừa mới tiếp nhận Phòng thương mại, còn rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết.
Nghe được tin tức này anh đột ngột bật dậy, sống lưng cứng đờ.
Cố Thành Trung lập tức lái xe lao về phía trước, lúc lái xe anh có chút hoảng loạn, thiếu chút nữa là đạp vào vào chân không.
Anh không phải là người đầu tiên đến, mà lại là Bạch Nhược Minh Lan.

Bà ấy biết được tin tức của bệnh viện, liền cử người canh gác trước biệt thự của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, thì nhìn thấy có người bí mật mang xác đến đây.
Tay chân bà không nhẹ nhàng như Diệu Miêu nên không thể hành động hấp tấp, phải chờ người ta đi rồi mới bước vào rừng sâu.
Đây là một khu rừng bảo tồn, gần đây có một trại chó nhưng đã bị bỏ hoang, một số con chó hung ác đã chạy vào đây trốn và dần trở thành động vật hoang dã.
Lúc Cố Thành Trung bước vào, anh nhìn thấy Bạch Nhược Minh Lan đang đánh nhau với một con chó hoang.
Diệu Miêu cũng bị những con chó còn lại vây xung quanh, trên người cả hai đều đã bị rướm màu.
Cố Thành Trung và Khương Anh Tùng nhanh chóng chạy đến ứng cứu, những con chó hung ác đã bị khuất phục và cả hai được cứu.
“Chủ nhân.”
Diệu Miêu vội vàng bước đến bên Bạch Nhược Minh Lan, hiển nhiên là bản thân bị thương nặng hơn, nhưng trong mắt cô ấy chỉ có những người khác.
Bạch Nhược Minh Lan vẫy vẫy tay và nhìn sâu vào rừng rậm.
“Có… có vết máu, trên thân những con này có vết máu, nhanh lên, nhanh lên, nếu không… nếu không sẽ không tìm được hài cốt.”
Cố Thành Trung dìu bà đi đến hết chặn đường.
Cuối cùng… không tìm được gì cả, chỉ nhìn thấy một vũng máu.
Máu tươi rỉ ra, mùi máu tanh lan ra khắp nơi.
Xung quanh có dấu chân động vật, gió thổi qua những ngọn cỏ gần đó trông thật u ám.
“Mẹ vợ, mẹ về trước đi, chỗ này giao cho con.”
“Không, tôi muốn ở lại đây!”
Cố Thành Trung cau mày, trực tiếp đập vào gáy khiến bà ấy hôn mê bất tỉnh.
Diệu Miêu ôm chặt lấy bà ấy, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cố Thành Trung, còn chưa biết giải thích thế nào, nhưng Cố Thành Trung lại rất bình tĩnh bảo cô lái xe đến bệnh viện trước, ở đây giao cho anh.
Cô ấy không có thời gian chậm trễ vì vậy xoay người đi trước.
Cố Thành Trung và Khương Anh Tùng đi xa hơn mười mét thì phát hiện vết chân của dã thú dày đặc hơn, vết máu cũng ít hơn.
Có vẻ như… xương cốt đã không còn.
Cả hai không đi tiếp mà xoay người rời đi.
Người đi rồi sẽ không quay trở lại, chỉ có thể chăm sóc tốt cho người đang sống thôi.
Cố Thành Trung chạy đến bệnh viện, anh lắc đầu với Diệu Miêu, cô ấy cũng hiểu là không tìm thấy xác.
Những con chó hoang đó như muốn phát điên, cứ thấy người là vồ tới, ngửi thấy mùi máu lại càng điên tiết hơn.
Vũng máu tươi đó, chắc chắn là đã mất từ lâu rồi.

“Anh Cố… tại sao anh lại không ngạc nhiên chút nào hết vậy?”
“Bởi vì từ lúc bắt đầu tôi đã biết thân phận của cô.”
“Cái gì? Làm sao anh biết được? Lẽ nào… vì lần trước tôi bị thương, nhưng mà…”
Nhưng tại sao anh ta không tiết lộ ra? Lẽ nào là vì giữ thể diện cho Bạch Nhược Minh Lan sao?
“Vậy...vậy cậu ta có biết không? Phó Thanh Viên có biết không?”
“Cậu ta đối với việc cô không từ mà biệt cứ canh cánh trong lòng, nói chuyện cũng ít hơn bình thường.”
“Vậy cậu ta với Nhật Kinh Lê Sa ở bên nhau chưa?” Diệu Miêu nghiến răng cố nén đau lòng hỏi điều này.
“Ừm, hai người họ ở cùng một tòa nhà, rất hòa hợp.”
Cố Thành Trung vừa nói xong Khương Anh Tùng liền đánh vào người anh.
“À, hai người ở riêng, rất trong sạch, chỉ thích chơi một số tiện ích thôi.”
Cố Thành Trung ý thức được điều gì đó, liền lập tức bổ sung.
Khương Anh Tùng nghe xong câu trả lời của anh thì ngẩn người ra, cuối cùng che mặt xấu hổ, thật sự rất xấu hổ.
Ai có mắt nhìn tinh tường cũng sẽ thấy được có gì đó gian xảo, làm sao mà có thể nói ra như vậy được.
Diệu Miêu nghe xong, khóe miệng càng nâng lên chua xót.
Diệu Miêu thở ra một hơi: “Tôi biết anh vừa mới tiếp quản Phòng thương mại, có rất nhiều việc cần giải quyết, chủ nhân bên đây giao cho tôi đi, khi nào bà ấy tỉnh lại tôi sẽ nói cho bà ấy biết.”
“Không sao đâu, tôi chờ mẹ vợ tỉnh lại, cô cũng bị thương rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.”
Cố Thành Trung nhất định phải ở đây, anh cũng lệnh cho mọi người chuẩn bị chôn cất.
Ngay cả khi chuẩn bị một cái đám tang, cũng không thể không kiêng nể gì.
Cuối cùng các thành viên của dòng họ Nhật Kinh chuẩn bị rất kỹ lưỡng, anh cũng không học được gì.
Đúng lúc này Hứa Trúc Linh ở biệt thự lại nghe được tin Nhật Kinh Xuyên Hi qua đời, không hiểu tại sao trái tim cô lại đau nhói.
Cái bát cô cầm trên tay đã rơi xuống vỡ tan tành, một tiếng boong khiến cô tỉnh táo trở lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.