Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 153



Chương 153

Trước đây cô rất sợ gây phiến toái, bởi vì cô đã quen bản thân không quyền không thế.

Quy luật sinh tổn từ nhỏ đến lớn của cô, chính là nói ít làm nhiều, tránh khỏi gây chuyện thị phi.

Bởi vì… Năng lực của cô quá nhỏ, không đủ để bảo vệ mình, nếu như trêu chọc người khác, kết quả là chính mình sẽ tự mình bị khô.

Cô tận lực cổ gắng nhu thuận.

Hiện tại, mặc dù có Cổ Thành Trung che chở, cô vẫn còn thói quen nhân nhượng cho khỏi phiền.

Vi dụ như vừa rồi, cô đã nghĩ trong lòng mình nói xin lỗi là xong chuyện rối, bản thân chịu chút oan ức cũng không tính là gì, dù sao thì từ nhỏ đến lớn cô cũng chịu quá nhiều uất ức, sớm đã thành thói quen

Trước đây cảm thấy mình đúng, nhưng bây giờ lại cảm thấy bản thân mình rất không có tiến đo.

“Xin lỗi, con biết sai rồi.””Con bé biết sai rói, chúng ta cũng không cần nói nhiều nữa đâu!” Ngôn Minh Phúc nói lời tốt.

Bà xã ông lạnh lùng, lời nói mặc dù khó nghe, nhưng lại không phải là không có lý.

“Anh chỉ biết vuốt đuôi ngựa, em mệt rối, đi nghi ngơi đây.”

Thẩm Thanh trừng mắt một cái, sau đó ly khai.

Ngôn Minh Thành bớt chút thời gian nói mấy câu với Hửa Trúc Linh : “Lời mẹ nuôi con nói con chở để ở trong lòng, bà ấy cũng là vì muốn tốt cho con. Nếu như con không biết phản kháng, thì không cách nào tồn tại trong cái vòng này được. Ngày hôm nay coi như là một bài của con, sau này con còn phài dựa vào chính bản thân mình. Nếu như hôm nay chủng ta không ở đây, chẳng phải là con chịu ủy khuất vô ích rồi sao? Chịu ủy khuất vô ích còn chưa tính, nếu như trước mặt nhiều người như vậy, bị người ta xem thưởng, vậy sau này con ai cũng có thể bắt nạt được.”

“Hiểu chưa?”

“Hiểu rối a, bố nuôi.” Hứa Trúc Linh khéo léo gặt đầu, bài học ngày hôm nay, có thể nói là có ích lợi không nhỏ.

“Bố cũng không muốn nói nhiều, bố đuổi theo mẹ nuôi con đây. Con không cần gọi bố nuôi, bổ nghe kỳ quái kiểu gì, con vẫn là gọi bố đi, thấy dễ nghe hon chút, nếu không bố cử cảm thấy như là dang làm gi có lỗi với bà xã vậy đó!”

“Con biết rối, bố!”

“Bố đi đây.”

Ngôn Minh Thành như một làn khói đuổi kịp bước chân Thẩm Thanh, đi theo như tủy tùng, khuyên Thầm Thanh không nên tức giận.

Hứa Trúc Linh đang muốn đi lên boong thuyền nghỉ ngơi, không nghĩ tới Cố Ngọc Vy xuất hiện, cũng không biết từ đâu mà xuất hiện.

“Sao cậu lại ở nơi này?”

“Từ lúc cậu gặp phải Trình Anh, tôi đã chạy tới rồi. Vốn định thay cậu ra mặt, nhưng không nghĩ tới vợ chống Ngôn Minh Thành lại tới. Nghĩ đến bọn họ càng danh chính ngôn thuận hơn chút, hơn nữa vợ chồng bọn họ tính tình nổi tiếng không giảng đạo lý, chi biết bao che khuyết điểm, chắc chắn câu sẽ không phải chịu thiệt. Cho nên, tôi liên ở một bên xem kịch hay.”

“Lời Trình Anh nói với cậu, tôi cũng đều nghe thấy được, đồng thời ghi âm lại cả rối, cái này gọi là chứng cử, Mặt khác lời Thẩm Thanh nói với cậu, tôi cũng nghe ra được, nói thì có chút khó nghe, nhưng y tử đều ở đó, chắc là cậu hiểu.”*Tôi hiểu rối, nhưng tôi sợ bản thân không kiên cường lên được. Tôi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn yếu đuoi…”

Hửa Trúc Linh kém cỏi nhìn hai tay của minh, thói quen nắm chặt tay ẩn nhẫn, cô vẫn không học được cách làm sao xuất kích.

Cô cũng chỉ dám thể hiện ngoài miệng, nếu có một ngày đao thật thương thật, cô kỷ thực sẽ rất lúng túng!

“Không sao đâu, cái này không thể giải quyết trong chốc lát được, từ từ sẽ đến, đợi lát nữa tôi sẽ dạy cho cậu học một khóa.”

“Có ý gi?”

“Trình Anh đắc tội với người nhà họ Cô chúng ta, lẽ nào cứ tỉnh như vẫy à? Thẩm Thanh bênh vực được cậu, lẽ nào tôi không bênh vực được? Chi đây dẫn cậu đi xem một chút thể nào gọi là thủ đoạn cao tay!”

Cổ Ngọc Vy lôi kéo Hứa Trúc Linh, hưởng phía phòng khách đi đến

Lúc này tân khách đã lên bờ, du thuyền bắt đầu chạy.

Trình Anh bị ông nội mang về phòng nghi, cửa phòng vừa đóng, ông liên phản nộ mắng một trận.”Ông đã cành cáo con, Cố Thành Trung không phải người con có thể đụng vào, cũng không được đi đắc tội với Hứa Trúc Linh. Vi sao con không chiu nghe?”

“Ông nội… Con nuốt không trôi giọng điệu này, lẽ nào con so ra còn kém cô ta sao?”

“Nếu như con thực sự so được với cô ấy, thì Cố Thành Trung đã đổi với con vài phần kính trọng, mà không phải làm loạn đến cục diện bây giờ! Hiện tại ngược lại, đắc tội gia đình nhà họ Cố rồi, còn làm ầm ĩ lên với nhà họ Ngôn! Ông cảnh cáo con, không được phép trêu chọc gia đình họ Cố, cũng không được động vào Hứa Trúc Linh. Nếu không ông nội cũng không gánh nổi con, đến lúc đó con không chỉ chịu chút ủy khuất đơn giản như vậy!”

“Con là đứa bé duy nhất của nhà họ Trình, ông nội mong muốn con trở thành người tài, chứ không phải xoắn xuýt chuyện nhi nữ tinh trường!”

“Thế nhưng, con… con yêu Cố Thành Trung…”

“Câm miệng!”

Ông cụ gắm lên, cắt đứt lời của cháu gái nhà minh.

“Hổ đổ ngu xuẩn, nếu như con lại không nghe lời, dứt khoát tự mình ngồi du thuyền trở về đi, miễn cho ở chỗ này đắc tội với người khác, mất hết thể diện!”

Trình Anh thấy ông nội thật sự nổi giận, cũng không dám cáu kỉnh ồn ào nữa.

Cô khẽ cắn môi, chi có thể nhẫn nhịn.

Cô đã chịu giáo huấn, trong lòng bất bình đi ra đi lên trên boong thuyền,

Lúc này, tất cả mọi người đều ở trong đại sành ăn uống linh đình, căn bản không ai tới chỗ này châm chọc nữa.

Cô ta cần phải yên tĩnh một chút.

Cô sẽ không bỏ qua, chỉ cần tìm được cơ hội, nhất định sẽ kéo Hứa Trúc Linh xuống.

Hứa Trúc Linh cô ta căn bản cũng không có tư cách ở lại bên người Cố Thành Trung, chỉ có cô mới có tư cách!

Cô ta không ngừng hít sâu, nỗ lực dẹp loạn lửa giận trong lòng.

Đúng lúc này, có người ở phía sau gọi cô ta.

“Châu gái nhà họ Trinh.”

Trình Anh nghe vậy siết chặt lông mày, xoay người nhìn lại, phát hiện là một người phụ nữ xinh đẹp động lông người.Mặc một chiếc váy da ngắn màu đỏ, khoác một cái áo khoác dài đi ra.

Hai tay cô khoanh trước ngực, ánh mắt kiêu bất cần, rơi trên người mình, khiến cho cô ta rất khó chịu. là ai?”

“Tôi tới dạy dỗ làm sao để đối nhân xử thế!”

Cổ Ngọc Vy tiến lên, không nói hai lời, trực tiếp cho cô ta một tát.

Cơ thể Trình Anh đụng phải hàng rào vệ, lào đà lào đào.

Cô ta khiếp sợ nhìn Cổ Ngọc Vy, cả giận nói: “Cô là ai, cô dựa vào cái gì đánh tôi?”

“Cô có thể đổ oan cho Trúc Linh nhà tôi, vì sao tôi không thể đánh cô chứ?”

“Trúc Linh nhà

Trình Anh vắt hết óc suy nghĩ, nghĩ tới báo trước.

Cô ta… cô ta là con gái thứ tư nhà họ

Ngọc Vy?”

“Coi như còn có mắt nhìn người, vậy cô cũng nên biết, tôi tìm cô là vì cái gì đi?”

“Các cô… Các cô đều là con chó của Hứa Trúc Linh à? Bị cô ta gọi là tới quát là đi, chỉ mong được ra mặt vì cô ta, tất cả đều con mẹ nó điên rồi sao?”

Trình Anh miệng không ngừng nói nói, rồng giận gào thét. Cố Ngọc Vy nghe vậy, khỏe miệng khẽ nâng lên

cười nhạt: “Ông nội cô cũng là con chó nhờ cậy của cô sao?”

“Cô..”

Lời này khiến Trình Anh thốt không lên lời.

“Cố Ngọc Vy, cô không nên khinh người quả đáng, cô đánh tôi một tát này, nếu như bây giờ tôi mà gọi người tới, tôi xem cô làm sao bây giờ!”

“Gọi người? Cô cứ việc gọi, gọi càng nhiều càng tốt!

Cổ Ngọc Vy lấy điện thoại di động ra, mở đoạn ghi âm vừa rồi ra.

Giọng nói bên trong cực kỳ rõ ràng, cô ta làm nhục Hứa Trúc Linh như thế nào, phách lối như thế nào.

“Cô… Tại sao cô có cải này?”

Trinh Anh sắc mặt trắng bệch một mành, khiếp sợ nhìn cô, giống như là thấy quỷ.

“Trọng điểm không phải là cái này đi, đường đường là tiểu thư nhà họ Trinh, vây mà lại tự nguyên làm tiểu tam, thật đúng là chưa bao giờ nghe thấy đó. Bản ghi âm này nếu như đưa đến trước mặt ông nội cô, không biết nhà họ Trình có để ý không?”

“Cô dám…” Trình Anh run rẩy quát, hai tròng mắt cô ta đỏ bừng, phát điên giống như dã thủ.” Cố Ngọc Vy, cô đừng có quả đáng quá! Nhà họ Trình tuy rằng không so được với nhà họ Cố, thế nhưng ở Đà Nẵng cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Cô một vừa hai phải thôi, hiểu không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.