Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1544



Chương 1544


Mắt Cố Ngọc Vy đỏ lên, nói những lời từ tận đáy lòng mình.


Hứa Trúc Linh nghe vậy, mím môi rồi nói: “Chị cũng hy vọng như vậy.”


Đầu cô hiện lên câu nói của Diên, cô phải trả giá.


Ngày nào Phó Minh Nam và Hắc Ảnh không bị loại bỏ thì cuộc sống của bọn họ khó được yên ổn.


Sau khi xử lý bọn chúng, hai người cô phải chia cách.


Sinh ly tử biệt…


Sinh ly bao giờ cũng đỡ hơn tử biệt.


Binh đến tướng chặn, nước đến đất lên, bây giờ cô chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.


Hai người đi dạo một lúc, Nguyên Doanh cũng xuống lầu, nói là đưa Cố Ngọc Vy về nhà.


Căn phòng ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh.


Những người làm trước đây cũng đã bị thay không ít, e rằng đã nhổ hết tận gốc.


Cô do dự một lát rồi nói: “Em biết chuyện chú An làm sai nhưng… nể tình bao nhiêu năm nay ông ấy tận tâm tận lực chăm sóc anh. Anh có thể tha cho ông ấy một con đường lui không. Em nghĩ ông ấy nhất định có nỗi khổ trong lòng.”


“Em cầu xin cho chú An rồi có phải cũng định cầu xin cho Lâm Thanh Huyền không?”


“Vâng… em quen biết anh, cũng qúen biết bọn họ. Em vẫn còn nhớ chú An đón Tết cùng chúng ta, lúc anh không có ở nhà, chú ấy cũng chăm sóc em. Còn Lâm Thanh Huyền, em không cầu xin cho cô ta nhưng anh nể mặt Khương Anh Tùng mà lưu tình với cô ta.”


“Hứa Trúc Linh, thực ra từ trước đến giờ anh cũng không phải là người quá lương thiện. Những người phản bội anh nhất định không thể có kết cục tốt, cũng không thể bàn bạc chuyện tha thứ cho bọn họ. Cho dù trước đây tình cảm sâu nặng thế nào đi chăng nữa nhưng từ giây phút bọn họ phản bội anh thì mọi thứ cũng ân đoạn nghĩa tuyệt.”


Anh cau mày, khuôn mặt vì thế cũng trở nên âm trâm, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.


Không lễ… chuyện này không còn khả năng để thay đổi được nữa sao?


“Vậy… vậy có phải em nói gì cũng vô dụng không?”


Cô buồn bã nói: “Có tác dụng chứ.”


“Gì cơ?”


Hứa Trúc Linh ngây người ra, cô không hiểu anh có ý gì.


“Lúc trước anh là người như thế, bây giờ anh vẫn là người như thế. Nhưng…nếu em cầu xin cho bọn họ, anh đương nhiên sẽ nương tay.”


“Những gì em nói có tác dụng sao?”


“Nếu em muốn lấy mạng của anh, anh cũng đâu dám không đưa cho em.


Bây giờ em muốn anh nương tay với hai người kia thì có đáng gì chứ? Nếu anh đuổi cùng giết tận, làm em buồn, anh không hài lòng với anh thì anh cần gì phải làm người ác?”


Cố Thành Trung ôm cô vào trong lòng rồi nói: “Hơn nữa, em cũng là người bị hại. Khoảng thời gian này, em phải một mình đối mặt với mọi chuyện, anh cũng cảm thấy áy náy trong lòng. Em nói cũng đúng, chú An đúng là có điều khó nói. Lúc còn trẻ, vợ con chú An mất trong một tai nạn ngoài ý muốn. Sau này chú ấy mới biết bạn gái cũ có con với chú ấy. Người phụ nữ kia sinh con ra, vất vả nuôi đứa bé thành người, bây giờ chú ấy có cả cháu ngoại rồi.”


“Phó Minh Nam tìm thấy con cháu của chú An, rồi dùng bọn họ để uy hiếp nên chú ấy không thể không phản bội anh. Chú ấy không phải là người của bọn chúng ngay từ đầu, mà chỉ trong mấy năm gần đây thôi. Chú An cũng thấy áy náy với anh nên không nói quá nhiều những chuyện bí mật của tập đoàn Cố Linh. Dù sao chú An cũng chỉ là quản gia trong cuộc sống hàng ngày của anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.