Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1552



Chương 1552


Lúc đầu Lâm Thanh Huyền lấy anh †a có phải thật sự bị anh ta làm cho cảm động không hay là cô đang cười trên đau khổ của người khác, nhìn thấy anh bị lừa như thế nên cảm thấy vui mừng vì mình đã chiến thắng.


Bây giờ anh ta mới hiểu được ý nghĩa câu nói Hứa Trúc Linh đã nói lúc đầu, hóa ra cô đã biết mọi thứ từ lâu.


.Lúc đó anh ta còn kiêu ngạo thốt ra rằng, bản thân mình thông minh như vậy, ngoài Cố Thành Trung ra không ai có thể lừa được anh ta nữa.


Anh đã đánh giá thấp phụ nữ.


Giống loài này thật sự quá đáng sợ.


Khương Anh Tùng không ăn uống gì nhưng không hề cảm thấy đói, cũng không hề cảm thấy bất cứ cảm giác khó chịu nào.


Vết thương ở tim đau đớn đến mức trái tim muốn ngừng đập thì anh ta làm sao còn quan tâm được tới những chuyện khác.


Anh ta bình tĩnh lại, đảm bảo mình sẽ không quá xúc động mà xông lên bóp chết Lâm Thanh Huyền. Đến cuối cùng anh ta mới lấy hết dũng khí để mở cửa phòng ra.


Nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa ở thư phòng, hai mắt Lâm Thanh Huyền chuyển động chậm chạp.


Nhìn thấy sắc mặt Khương Anh Tùng nhợt nhạt như vậy, trong mắt toàn là tơ máu, trái tim Lâm Thanh Huyền đột nhiên cảm thấy nhói đau và khó thở.


.Hốc mắt cô ta đỏ lên nhưng cô kìm nén để những giọt nước mắt không rơi xuống.


“Lâm Thanh Huyền, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”


Giọng nói của Khương Anh Tùng vô cùng trầm thấp.


“Chúng ta không còn gì để nói cả.


Tốt nhất là anh giết tôi đi, nếu không sau khi tôi đi, tôi vẫn là người của cậu chủ.”


vi {02 “Vì cậu chủ có ơn nuôi dưỡng tôi, mạng của tôi là do cậu ấy nhặt về. Cậu ấy dạy tôi làm thế nào để không bị bắt nạt và trở nên mạnh mẽ hơn. Vậy nên…


đối với tôi mà nói, cậu chủ là người mà tôi không thể phản bội.”


“Cô…” Khương Anh Tùng liếm đôi môi khô khốc của mình, đôi môi vì lâu không uống nước mà khô đến nứt nẻ cả ra. Từng câu từng chữ anh ta nói ra giống như đang nút ra từ đó: “Cô thích anh ta đúng không?”


BIIOI Lâm Thanh Huyền muốn nói lại thôi, cô ta mím chặt môi lại.


Khương Anh Tùng cười mỉa mai, âm thanh trầm thấp khổ sở khiến cô ta không biết trong lòng mình đang nghĩ gì.


“Chỉ khi một người phụ nữ yêu sâu đậm một người đàn ông thì mới có thể bất chấp làm mọi thứ, không suy nghĩ gì tới cho mình, chỉ muốn thỏa mãn yêu cầu của đối phương. Cô vì anh ta mà có thể chịu đựng việc kết hôn và có con với người đàn ông khác. Mỗi buổi tối cô ngủ với tôi có phải đều nghĩ tới anh ta không? Mấy ngày hôm nay cô ở cạnh anh ta làm việc, có phải cảm thấy rất vui không?”


“Có phải không, cô nói đi, cô nói đi!”


Giọng nói của Khương Anh Tùng đột nhiên trở nên the thé, cơ thể anh ta kích động mạnh và đấm mạnh xuống chiếc tủ đầu giường.


Có lẽ ra tay quá mạnh nên làm vết thương nứt ra.


Vết máu đã khô nay lại được nhuộm đỏ một thêm một lần nữa.


“Khu khụ…”


Khương Anh Tùng đau đớn ho lên mấy tiếng rồi cúi gập người xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.