Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1553



Chương 1553


Lâm Thanh Huyền thấy vậy định qua đỡ nhưng đã bị Khương Anh Tùng đẩy lại lên giường.


Mặc dù chiếc giường rất mềm nhưng Khương Anh Tùng ra tay mạnh nên vân khiến cô ta cảm thấy chóng mặt.


“Tôi thật sự rất muốn giết cô.”


Khương Anh Tùng ổn định lại hô hấp, anh ta nghiến răng và rít những lời này qua kẽ răng.


-_ Đôi tay không chút nhiệt độ của anh ta bóp chặt lấy cần cổ mảnh dẻ của Lâm Thanh Huyền.


Cô ta thậm chí không hề phản kháng, thậm chí còn phối hợp tiến lại gần và nhắm mắt lại.


Lâm Thanh Huyền… một lòng muốn chết.


Từ lúc nhận được lệnh của cậu chủ, mỗi một phút trôi qua cô ta đều cảm thấy rất khổ sở. Cô ta thấy mình như đang lăn lộn trong một chảo dầu, nước sôi lửa bỏng.


Cô ta muốn chết, chỉ có chết mới được giải thoát.


Chết trong tay Khương Thanh Tùng, đời này của cô ta không còn gì hối tiếc nữa.


Lâm Thanh Huyền cảm thấy không khí càng lúc càng ít, não thiếu dưỡng khí nên ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.


Ký ức hơn 20 năm qua của cô ta hiện lên trước mắt.


Ở còn ở cô nhi viện, Lâm Thanh Huyền nhỏ bé, gầy gò nên suốt ngày bị bắt nạt.


Ở đó đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi.


Từ khi sinh ra, trong người cô ta đã có hạt giống của những điều đáng sợ. Cô †a muốn phản kháng nhưng lại càng bị đánh nhiều hơn.


Không có ai giúp đỡ cô ta, hộ sĩ trong cô nhỉ viện lúc nào cũng chỉ một mắt nhắm một mắt mở cho qua chuyện.


Đến cuối cùng khi không chịu được nữa, cô ta dùng bút chì đâm rách bụng của một đứa con trai.


Thăng bé đó năm trên đất kêu gào đau đớn, đó là một đứa bé cao to gấp đôi Lâm Thanh Huyền.


Cũng vì chuyện này mà cô ta bị đuổi ra khỏi cô nhỉ viện.


Cô ta tự trách mình không biết kiên nhãn nên bây giờ mới không có nhà để về..


Nhưng cái ngày phải rời khỏi cô nhi viện, cô ta lại gặp được cậu chủ.


Người đó đeo mặt nạ, hình như đó là mặt nạ của con cáo tinh trong phim hoạt hình.


Đôi mắt đó nhỏ, dài và hình như phát sáng lấp lánh. Chính người đó đã đưa tay ra với Lâm Thanh Huyền.


“Nghe nói cô rất khá, cô đánh lại được một đứa con trai hơn cô rất nhiều.


Tôi thấy rất ngưỡng mộ cô, trên người cô có một sự tàn nhãn hiếm thấy, hay cô đi theo chúng tôi đi.”


Nghe được câu này, trái tim Lâm Thanh Huyền hơi run rẩy. Cô ta đưa tay ra nhưng lại sợ hãi rụt tay về.


“Tôi… tôi thường xuyên không được ăn no, tôi rất gây cũng không có sức, nhưng tôi sẽ cố gắng làm việc cho cậu.


Tôi… tôi có thể ăn ít một chút nhưng cầu xin cậu đừng đánh tôi.”


Lâm Thanh Huyền bị đánh nhiều quá nên sợ, so với chuyện lưu lạc nay đây mai đó, đói khát rách rưới, cô ta càng sợ bị người khác thượng cẳng tay hạ cảng chân đánh đập và bắt nạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.