Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1557



Chương 1557


“Tôi không muốn nghi ngờ cô ấy, bởi vì kết quả của chuyện này tôi không thể nào chịu được. Rời khỏi anh, có thể tôi rất khó tìm được một công việc tốt như vậy nhưng tôi không cảm thấy đáng tiếc. Đối với tôi công việc không quan trọng bằng cô ấy. Nếu tôi thả cô ấy đi, cô ấy nhất định sẽ đi tìm Hắc Ảnh. Vậy thì tôi chỉ còn cách tôi đi đâu thì sẽ dẫn cô ấy đi cùng.”


“Kế hoạch về sau tôi cũng đã tính toán rồi. Tôi muốn đưa cô ấy đi du lịch, bắt đầu đi từ trong nước rồi đi tới các quốc gia khác nhau. Sau đó chúng tôi sẽ mở một cửa hàng của riêng mình, sáng chiều bên nhau như hình với bóng.


Như vậy… có lẽ cô ấy sẽ không tìm được Hắc Ảnh nữa, tôi cũng có thể… giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống nốt quãng đời còn lại với To cô ấy.


“Cũng chẳng còn cách nào khác… ai bảo tôi sống lâu như vậy rồi mà chỉ thích một cô gái là cô ấy chứ. Bị lừa thì tôi cũng đành nhận, còn chuyện đổi người khác sao? Tôi không muốn đổi, con trai tôi cũng không muốn đổi, vậy nên… mọi thứ cứ như vậy đi, tôi có thể tự dối mình dối người, che giấu hết mọi thứ đi.”


Lúc nói câu này, ánh mắt Khương Anh Tùng vô cùng dịu dàng, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười.


Nụ cười đó ấm áp và có cả sự khổ sở, người khác nhìn thấy cũng thấy nhiều cảm xúc lẫn lộn.


Hứa Trúc Linh nghe xong những lời Khương Anh Tùng nói trong lòng không khỏi thở dài.


-Lúc đầu khi biết được chân tướng, cô biết ngay sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy. Nhưng không ngờ tình cảm Khương Anh Tùng dành cho Lâm Thanh Huyền đã sâu đậm đến mức này.


Lừa mình dối người… cũng có niềm vui trong đó/ Bởi vì yêu…


Cố Thành Trung nghe xong im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Được tôi đồng ý chuyện cậu từ chức. Nhưng vị trí bên cạnh tôi, tôi vẫn để lại cho cậu, bất cứ lúc nào cậu quay về cũng được. Còn về Lâm Thanh Huyên, tôi sẽ không truy cứu bất cứ tội lỗi nào của cô ta nữa.


Những gì cậu bỏ ra cho cô ta đã lớn hơn những tội lỗi cô ta đã phạm rồi.”


“Cảm ơn anh Trung, cảm ơn cô Trúc Linh. Thanh Huyền đang ở nhà một mình, tôi phải nhanh chóng trở về.”


Nói xong, Khương Anh Tùng định đứng dậy nhưng cơ thể quá suy nhược khiến anh ta lại ngã lần nữa.


Bác sĩ vội vàng nói: “Bây giờ điều cậu cần nhất là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tốt nhất đừng đi đâu cả, nếu không có thể nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào.”


“Vậy cậu yên tâm ở đây dưỡng bệnh đi.”


Cố Thành Trung lên tiếng.


“Thanh Huyền cô ấy…”


“Cậu không có sự lựa chọn nào khác, đây là mệnh lệnh.”


Giọng điệu của Cố Thành Trung không để cho anh ta có cơ hội nào để thương lượng.


Khương Anh Tùng nghe vậy định mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.


Anh ta liếm đôi môi khô khốc và cuối cùng chọn cách im lặng.


Bác sĩ tiêm thuốc, Khương Anh Tùng chìm sâu vào trong giấc ngủ.


Lúc anh ta tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.


Ánh năng dịu dàng của mùa đông chiếu vào trong phòng. Khương Anh Tùng mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một người đang năm bò ra giường ngủ Say.


Người đó… chính là Lâm Thanh Huyền.


. Sao cô lại ở đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.