Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1558



Chương 1558


Trái tim Khương Anh Tùng khế run lên, anh ta định ngồi dậy nhưng không ngờ Lâm Thanh Huyền đã động đậy †rước.


Lúc đó không hiểu ma sai quỷ khiến thế nào mà anh ta quyết định nhắm mắt lại giả vờ đang ngủ.


Lâm Thanh Huyền xoa xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, vừa nấy rõ ràng cô ta cảm nhận được Khương Anh Tùng cử động nhưng bây giờ nhìn lại hình như người trên giường không có dấu hiệu gì là sắp tỉnh lại. Xem ra cô ta thật sự bị ảo giác rồi.


Lâm Thanh Huyền đi vào nhà vệ sinh lấy nước nóng, chuẩn bị lau người cho Khương Anh Tùng.


Hai người là vợ chồng, những chuyện thế này không quá để ý nhưng hiện giờ mọi thứ đã khác so với trước đây.


Khương Anh Tùng nhắm mắt cảm nhận đôi tay nhỏ của cô đi đến dây lưng quần của anh, cô cởi nó ra dễ dàng.


Ổ khóa vang lên tiếng lách cách, âm thanh giống như vang lên từ một góc sâu nào đó trong tâm hồn.


Thần kinh của Khương Anh Tùng đột nhiên căng ra, cả người cứng đờ.


Bàn tay anh ta để trong chăn đã không tự chủ siết chặt lại, nắm chặt lấy ga giường.


Lâm Thanh Huyền lau người cho Khương Anh Tùng trong lúc vẫn còn mơ màng. Bởi vì vết thương của bị viêm nên anh ta hơi sốt, vậy nên Lâm Thanh Huyền phải lau bớt mồ hôi đã thoát ra trên người Khương Anh Tùng.


ˆ_Tối qua cô đã lau hai lần.


Ngón tay cô chạm vào thứ gì đó, sau đó…


Lâm Thanh Huyền ngây người nhìn sự thay đổi trước mắt, đây là… chào cờ buổi sáng sao?


Lâm Thanh Huyền không khỏi đỏ mặt, mặc dù hai người đã là vợ chồng, có cả con với nhau, cái gì cũng thấy, chuyện gì cũng làm nhưng cô vấn thấy có gì đó không đúng lắm.


Hai người hình như trở nên ngại ngùng hơn rất nhiều.


Lâm Thanh Huyền thở dài một hơi nhưng thấy mừng thầm trong lòng, cũng may Khương Anh Tùng đang ngủ.


Nếu đang thức, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất định là rất xấu hổ.


Lâm Thanh Huyền lập tức bê chậu nước đi. Khương Anh Tùng mở mắt, cảm thấy buồn bực về bản thân vô cùng.


Không ngờ anh ta không kìm chế được.


Chuyện đã đến nước nào rồi mà anh †a vẫn còn suy nghĩ những chuyện xấu này.


Đúng lúc Khương Anh Tùng còn đang tức giận thì Lâm Thanh Huyền đột nhiên xuất hiện anh ta không thể giả vờ vân còn ngủ say được nữa.


Hai người nhìn nhau, không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.


Hai người đều hít vào một hơi, không ai nói với ai câu gì, mặt cả hai người cùng đỏ lên.


Cuối cùng… vân là Lâm Thanh Huyền là người lên tiếng trước.


“Anh…anh tỉnh rồi sao? Lúc nào vậy?


Vừa nãy, vừa nãy không phải…”


“Tôi cũng mới tỉnh lại, sao vậy?”


“Không, không có gì.”


Lâm Thanh Huyền thở phào một hơi, có vẻ Khương Anh Tùng không phát hiện ra.


“Sao cô lại ở đây vậy?”


Khương Anh Tùng nhớ tới chuyện chính, không khỏi cau mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.