Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1567



Chương 1567


“Đây là sao Lôi Tuệ, còn đây là…”


Anh giải thích, mới đầu Hứa Trúc Linh còn nghe rất chăm chú nhưng sau đó càng nghe, cô càng cảm thấy mi mắt mình nặng xuống.


– Có lẽ cô không hợp với chuyện học hành nên mới nghe mấy câu mà đã buồn ngủ.


Cô lại không tiện cắt ngang khi Cố Thành Trung đang nói hăng say nên cố gắng chống đỡ, đến cuối cùng không chịu được nữa, cô thực sự đã ngủ thiếp đi.


Cố Thành Trung vẫn tiếp tục nói, anh nói hết những vì sao mình biết cho cô nghe, bàn tay ôm cô càng ngày càng siết chặt.


Buổi sáng hôm sau thức dậy, Hứa Trúc Linh cuối cùng cũng cảm thấy đói.


Cô đói cồn cào, cô thấy mình có thể ăn hết một con trâu.


Cô lập tức lật chăn ra rồi đi xuống nhà tìm đồ ăn, nhìn thấy một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn, cô vội vàng ngồi xuống an.


Cố Thành Trung thấy cô như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót, anh đưa cho cô một ly sữa ấm, anh sợ cô bị nghẹn.


Phản ứng của cơ thể cô với mọi thứ cũng càng ngày càng chậm chạp.


– 0ô vội vàng ăn mấy miếng mới cảm thấy đỡ đói: “Không ngờ là tối hôm qua em lại ngủ quên mất. Từ chiêu hôm qua tới giờ em không ăn gì, em đói chết mất. Sao anh không gọi em dậy, em ngủ lâu như vậy.”


“Em ngủ say quá.”


“Thật vậy sao? Chẳng trách lúc trước Bạch Hoan Hoàn cứ nói em là thần ngủ. Lên lớp em ngủ gật, về nhà lại ngủ như lợn, nếu bị người ta bắt đi chắc em cũng không biết.”


“Ăn được ngủ được là tiên, hiện giờ trời đang lạnh cũng dễ buồn ngủ hơn.”


Anh không biết phải giải thích chuyện bệnh của cô đã đi sâu vào trong xương tủy của cô thế nào cho cô biết.


Anh chỉ đành nói dối cô.


Dù sao anh cũng sẽ lấy được thuốc giải, lúc đó mọi thứ với cô trôi qua như một giấc mơ cũng tốt.


Cô hy vọng thời gian cô tỉnh táo có thể kéo dài hơn một chút, như vậy anh cũng có nhiều thời gian ở bên cạnh cô hơn. Đến lúc anh phải ra đi anh cũng không cảm thấy tiếc nuối.


“Vậy em khác gì so với lợn?”


Hứa Trúc Linh tức giận nói.


“Lợn không đáng yêu bằng em.”


Anh xoa đầu cô.


“Anh nói cũng đúng.”


Hứa Trúc Linh nhìn anh tán thưởng rồi thắc mắc hỏi: “Sao anh không tới tập đoàn vậy? Không phải ngày nào cũng có một đống công việc cần anh giải quyết sao? Anh cứ ở nhà mãi thế này làm sao được? Hơn nữa em cũng phải tới nhà hàng, em bỏ bê nó lâu quá rồi.”


“Gần đây không bận lắm nên anh muốn ở bên em nhiều hơn. Em không thể ngoan ngoãn ở nhà với anh sao?”


“Không được, em không đến nhà hàng em không yên tâm được. Dù sao ngày nào cũng có người gọi món của em, em không đi không phải là lãng phí sao? Hơn nữa bọn họ sẽ đánh giá thấp cho em, như thế nhà hàng làm sao làm ăn được nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.