Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1592



Chương 1592


Cô dừng lại và bật SLR để chụp lại khung cảnh tuyết trắng ở phía xa xa, ngay lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyên đến.


Bước chân nặng nề giãm lên lớp tuyết xốp mềm, phát ra những âm thanh kẽo kẹt kẽếo kẹt.


.Phản ứng theo bản năng Châu Vũ quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.


Hắc Ảnh?


Anh ta mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, không mang mặt nạ, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.


Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, trái tim Châu Vũ co rút lại, suy nghĩ đầu tiên của cô ấy chính là chạy trốn.


Cô ấy nhanh chóng quay đầu bỏ đi, ngay cả con hươu ngốc nghếch của chủ nhà cũng không cần nữa.


Nhưng mà đôi chân ngắn ngủn của cô ấy làm sao có thể nhanh hơn Hắc Ảnh được cơ chứ, ba bước gộp làm hai bước anh ta đã đuổi đến, trực tiếp nhấc cổ áo sau của cô ấy lên, trực tiếp nâng cô ấy lên khỏi mặt tuyết.


Hai chân Châu Vũ lơ lửng trên không, không ngừng đá bông tuyết.


“Anh… sao anh lại đến đây? Nợ của chúng ta không phải là đã tính toán rõ ràng rồi sao?”


“Thật là trùng hợp, tôi đến đây nghỉ phép, em cũng vậy?”


. Hắc Ảnh thản nhiên nói rồi buông †ay ra, trơ mắt nhìn cô ngã nhào trong đống tuyết, tạo thành một hình chữ “đại.”


Châu Vũ nhếch nhác bò ra khỏi đống tuyết, nghe thấy những lời này có chút nghỉ ngờ.


Không phải anh ta đến để tính sổ với cô chứ?


Anh ta căn bản không biết rằng, cô đã đưa thuốc giải cho Hứa Trúc Linh rồi?


Không ngờ anh ta cũng có lúc không được thông minh cho lắm!


Trong lòng Châu Vũ vậy mà lại dâng lên một tia đắc ý.


Cô ấy võ võ tuyết trên người nói: “Anh bám theo tôi chứ gì? Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy được?”


“Duyên phận.” Anh ta nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười.


Anh ta xử lý xong chuyện trong tay mình rồi lén lút đến đây.


Trên đường đi còn lo lắng bị Phó Minh Nam phát hiện, kết thúc của bản thân chắc chắn sẽ rất thê thảm.


Nhưng vừa nãy khi nhìn thấy bóng lưng cô ấy từ xa xa, đáy lòng lại vui vẻ như vậy.


Dường như mọi cái giá phải trả đều là xứng đáng!


“Duyên phận chó má… sao tôi lại cảm thấy mỗi lần gặp anh liền xui xẻo thế, không phải có người chết thì cũng xảy ra chuyện…”


Bây giờ vai cánh của Châu Vũ cứng cáp rồi, cũng đã có tự tin, dù sao cũng không cần cầu cứu người ta nữa, cô ấy trở mặt nhanh như lật sách, còn dám phản pháo lại.


Cô ấy dù sao cũng sắp chết, sắp trở thành ma quỷ rồi, còn sợ một con người hạy sao?


Khi Hắc Ảnh nghe thấy những lời này, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.


Anh ta vất vả cực khổ đến đây, cô gái này một câu mềm mỏng đều không có, vừa gặp mặt liền giống như con nhím nhỏ vậy, hận không thể bày ra tất cả gai nhọn trên người mình.


Anh ta muốn nhổ từng cái gai một trên người cô ấy, để xem cô ấy phách lối thế nào.


“Ngủ với tôi xong, em lật mặt nhanh như vậy không nhận người rồi đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.