Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1601



Chương 1601


Cô ấy lạnh đến co rụt đầu lại, cơ thể không ngừng run lên, giữ hết tuyết còn thừa lại ra.


“Hừ, lạnh chết tôi rồi!”


“Vậy tại sao em còn muốn chơi?”


“Vui mà, quả nhiên người lớn tuổi không hiểu điều thú vị và cũng không hề có sức sống gì cả.”


Châu Vũ liếc mắt nhìn nhưng không tức giận.


“Châu Vũ.” Hắc Ảnh cũng không khách khí mà phản bác lại, trong ý thức của anh ta vốn không hề có ý nhường người khác.


Châu Vũ bĩu môi, mặc dù tiếp xúc với anh ta không nhiều nhưng cô ấy cũng hiểu được tính cách của anh ta.


Anh ta không hiểu thương hoa tiếc ngọc, lời nói ác độc và tính tình thì nóng nảy.


Tính cách ngay thẳng không hiểu thay đổi, nói một là một hai là hai.


-Đương nhiên đây chỉ là nhằm về mặt tình cảm, còn trong những lĩnh vực khác như khi tính toán người khác thì trái tim lại rất nhanh nhẹn.


Hai người quay về khách sạn Hương Sơn, ông chủ còn nhiệt tình bưng trà sữa nóng đến.


Hoạt động vào chiều tối ở phía Bắc rất ít, thật sự là rất lạnh. Nhà ở của người dân cũng rất đặc biệt, người đến ở cũng là người từ phía Nam đến ở phía Bắc, còn có những khách đeo ba lô, trong tay cầm nhạc khí không biết tên.


Bọn họ hát những điệu hát dân gian quê nhà, vô cùng phong tình.


Nơi này không phải là quán bar, nhưng mọi người đều rất ăn ý mà ngồi xuống uống một chén, nghe nhạc.


Trên gương mặt của những người đến đây ai ai cũng viết lên vài thứ, giống như phía sau còn có câu chuyện không biết tên.


Cô ấy hai tay chống cằm, nghe rất nghiêm túc. Trong miệng nhỏ còn ngậm ống hút, uống từng ngụm trà sữa.


Từ đầu đến cuối Hắc Ảnh không xem ca sĩ mà chăm chú ngắm nhìn cô ấy…


Ca sĩ biểu diễn xong, có một em gái cầm cây đàn organ ra rồi bắt đầu màn biểu diễn tiếp theo.


Mọi người dường như đều ngầm thừa nhận đây là buổi tiệc rượu, âm nhạc không ngừng, tiệc rượu không ngừng.


Châu Vũ nhận ra chỉ có âm nhạc, nhưng không tiếng ca thì có phần quá đơn điệu. Cô ấy chuyển ánh mắt nhìn anh ta, muốn hỏi gì đó nhưng lại ngẩn người ra khi đối mặt với đôi mắt sáng sâu thăm thắm của anh ta.


Anh ta đang nhìn mình?


Hắc Ảnh bị cô ấy tóm được thì lại có cảm giác có tật giật mình, hốt hoảng tránh ánh mắt đi.


“Trà sữa ngon thật đấy.”


Châu Vũ nghe thấy, hàng lông mày nhíu lại.


Anh ta không hề động gì vào trà sữa nên trà sữa đã hơi lạnh, uống cái rắm!


“Tôi xinh đẹp như vậy nên anh lén nhìn tôi cũng có thể hiểu được, tôi sẽ không cười nhạo anh đâu.”


– “Có cái rắm!”


“Anh nói lời thu tục với phụ nữ, đồ thô lỗ! Anh phải đối xử dịu dàng với tôi, nếu không tôi không có cách nào dạy anh được. Anh thử gọi tôi là cô bé dễ thương, nàng tiên nhỏ xem!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.