Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1614



Chương 1614

“Thổ lộ…”

Anh ta lẩm bẩm lặp lại hai chữ này, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, thật đáng giêu cợt.

“Em không có thực lực, sao có thể giúp tôi. Thổ lộ, chính là thứ vô dụng nhất. Chỉ cần nói vài câu, là có thể xoa dịu nỗi đau của tôi sao? Em thật quá ngây thơ.”

Khi Châu Vũ nghe thấy những lời này, cô ấy đã sững sờ một lúc lâu không thể hoàn hồn lại được.

Qua một lúc lâu sau cô mới định thần lại, cô nhìn lại bản thân, thâm cười không thành tiếng.

Lúc này chỉ toàn một màu đen, không nhìn thấy gì cả.

Cô thật sự quá ngây thơ, thế mà lại nghĩ bản thân mình có thể cảm hóa cục đá này!

Anh ta căn bản không hiểu tình cảm, không hiểu nhân tình.

Anh ta không biết chia sẻ, không biết thổ lộ, không hiểu tấm lòng của người khác.

Tất cả mọi việc đều do bản thân gánh chịu, người khác không đủ tư cách can thiệp.

Cô ấy bị chặn ngoài cánh cửa trái †im, nói với cô rằng tất cả những điều này là vô ích.

Thực sự vô ích… nhưng cô ấy muốn chia sẻ cảm xúc, nói với anh ta rằng cho dù có đau khổ cũng không để một mình anh ta phải đối mặt, mình sẽ ở bên cạnh anh ta.

Anh ta… không phải Cố Thành Trung, cho dù cô ấy có giống hệt chị Trúc Linh không xa không rời, làm cảng tránh gió của anh ta.

Nhưng dù sao anh ta cũng không phải là Cố Thành Trung, cũng không hiểu những thứ như tình yêu!

Anh ta không cần tình yêu, anh ta cần một đối tác đắc lực có tiền có quyền, không cần gì hơn.

Vì vậy anh ta có thể ngủ với mình, nhưng sẽ không rung động với mình, bởi vì ngoại trừ khoái cảm thể xác, những chuyện còn lại cô ấy không thể giúp đỡ được gì cho anh ta cả.

Mà khoái cảm thể giác, thì chỉ cần là phụ nữ đều có thể cho anh ta, mình là cái gì chứ?

Cô ấy từng cho rằng mình là độc nhất vô nhị, nhưng bây giờ xem ra bản thân mình không đáng giá một đồng!

Nhưng trong lòng cô ấy, lại xem anh ta là người duy nhất.

Tình cảm không bình đẳng sẽ nhận lại được cái gì?

Nhận lấy những vết thương đầy rẫy khắp mình, còn anh ta thì dửng dưng như không.

Cả hai người lâm vào trầm tư, không khí có vẻ như trâm xuống nặng nề thêm vài phần.

Hắc Ảnh định nói gì đó, nhưng mà chỉ khẽ hé miệng, cuối cùng không biết bản thân mình nên nói gì cho phải.

Anh ta, không có gì để nói.

Một lúc lâu sau, trong không khí ngập tràn âm thanh của cô ấy.

Tiếng nức nở rất nhỏ, có chút trầm khàn, thậm chí kèm theo tiếng khóc.

“Hắc Ảnh, nếu như có một ngày em trở thành công chúa ngủ trong rừng, không cần biết có cứu được.

“Em không yêu cầu bất cứ thứ gì từ anh, em dạy anh nói chuyện yêu đương miễn phí, anh chỉ… anh chỉ cần đáp lại em như vậy là được rồi, được không?”

Bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy véo lấy một ngón tay của anh ta, khẽ lôi kéo.

Động tác thận trọng dè dặt như vậy, khiến trái tim anh ta bị tổn thương nặng nề.

Tại sao anh ta lại … khó chịu như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.