Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1637



Phó Thiết Ảnh nghe vậy, tuy rằng anh ta rất bài xích quan hệ giữa mình và Cố Thành Trung, nhưng… nếu như có thể mượn mối quan hệ này để có thể khiến bố mẹ của Châu Vũ yên tâm hơn thì cũng không phải là không được.

“Vâng, chúng cháu là anh em sinh đôi ạ, chỉ là… cháu được cậu nuôi lớn nên người ngoài không biết thôi.”

“Ra là thế, đúng là không khỏi làm cho mọi người bất ngờ nhỉ, vì dù sao cũng không có ai biết chuyện này mà.

Nếu như hai người đã là anh em sinh đôi… vậy thì xin hỏi năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Bố Châu dè dặt từng li từng tí một, cẩn thận hỏi.

“Tuổi chấn năm nay là 33 tuổi.”

“Tuổi mụ là 34 sao?”

“Tuổi chẵn.”

Phó Thiết Ảnh nhíu mày, tuy giọng nói vẫn duy trì được sự ôn hòa lúc đầu nhưng giọng điệu bức người bẩm sinh lại khiến cho người đối diện không dám phản bác.

Bố Châu đưa tay chấm mồ hôi, nếu như vừa rồi ông không hoa mắt nhìn nhầm thì rõ ràng là anh ta đang nắm tay con gái của mình.

Mà bản thân ông năm nay còn chưa đến 40 tuổi! ï “Tôi… tôi chỉ hơn cậu sáu tuổi thôi, nếu như cậu không chê thì tôi có thể gọi cậu là cậu Ảnh được không? Còn cậu cứ gọi tôi anh Chu là được. Huyết áp của tôi hơi cao, không thể chịu nổi những chuyện ngoài sức tưởng tượng vậy nên chúng ta cũng đừng lôi thêm mối quan hệ nào ra nữa.”

Bố Châu xua tay liên tục, căn bản không cho Phó Thiết Ảnh cơ hội nói chuyện.

Lỡ như anh ta lại nói thêm một câu “Cháu và con gái của bác đang yêu nhau” nữa.

Thì bố Châu cũng dám bảo đảm ông có thể tức chết ngay tại đây.

Còn lỡ mà anh ta nói muốn kết hôn cùng với Châu Vũ.

Thì bố Châu cảm thấy ông cũng nên được đẩy vào lò hỏa thiêu luôn đi cho rồi!

Căng thẳng, kích động, chấn động lòng người.

“Nhưng mà cháu và cô ấy là…”

Phó Thiết Ảnh còn chưa kịp nói xong thì đã bị Châu Vũ ngắt lời.

“Thôi được rồi, thôi được rồi, đừng nói nữa, mọi người ngồi xuống đi, đừng đứng như thế mãi nữa!”

Mọi người nghe vậy thì ngồi xuống ghế, bố Châu liền gọi con trai là Chu Thiện Vũ đến rồi nói: “Trẻ con không biết phép tắc, nhà có khách đến thăm lâu như vậy rồi mà cũng không ra chào hỏi. Mau đến đây, chào chú Ảnh đi.”

“Chào chú Ảnh ạ!”

Bố Châu nghe thấy vậy thì mỉm cười, mà Phó Thiết Ảnh nghe xong thì sắc mặt liền tối sâm lại, đen như đáy nồi.

Còn Châu Vũ bị kẹp giữa hai bên, nghe thấy vậy thì càng đau não hơn.

Mối quan hệ này có hơi loạn rồi đó.

“Hai người đàn ông các anh nói chuyện đi, tôi đi chuẩn bị trà và bánh ngọt. Vũ, đi cùng giúp mẹ một tay.”

Mẹ Châu ngầm hiểu trong lòng liền gọi Châu Vũ đi cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.