Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1642



“Bây giờ tôi đang khóc vì cảm động, cũng có phải vì ấm ức tức giận gì đâu mà phải đánh anh.”

“Dù sao thì đối với tôi mà nói, khóc vì cái gì cũng như nhau cả thôi.”

“Anh thực sự không hiểu gì về phụ nữ cảiI”

“Tôi không muốn hiểu người khác nhưng không biết vì sao mà tôi lại rất muốn hiểu em.”

Phó Thiết Ảnh cúi đầu, nhìn cô ấy rồi nhàn nhạt nói.

Châu Vũ nghe thấy vậy thì trái tim khẽ run lên, hai mắt rưng rưng, ngây ngốc nhìn anh ta.

Đôi mắt khẽ lay động, nước mắt cũng bất giác trào ra lăn dài trên má.

Mà Phó Thiết Ảnh lại nghiêng người, dịu dàng hôn lên khóe mắt Châu Vũ.

“Tôi thấy nước mắt là một thứ rất vô dụng, nó chẳng thể thay đổi điều gì cả.

Nhưng… nhưng tôi không muốn thấy em ép mình không được khóc. Bắt đầu từ giây phút này tôi đã hiểu lời của em nói rồi, có người bên cạnh để dốc bầu tâm sự có thể khiến tâm trạng tốt hơn, vậy nên nếu em có chuyện gì buồn thì có thể tìm tôi tâm sự”

“Anh… sao đột nhiên anh lại thông suốt nhiều điều vậy? Anh được đả thông kinh mạch gì đó rồi sao?”

Châu Vũ ngơ ngác nhìn anh ta, cô ấy còn đang nghi ngờ có phải mình bị ảo thính rồi đúng không, thế mà lại có thể được nghe những lời này phát ra từ miệng của anh ta.

Có khi nào Hắc Ảnh đang ở trước mắt cô ấy đã bị người ta hoán đổi linh hồn rồi không?

“Tôi muốn biết nhân tính của em là gì?”

“Nhân tính sao?”

“Tôi muốn hiểu em, hiểu sự quật cường coi thường cái chết của em, hiểu sự ngang bướng dám chết vì người khác của em, hiểu sự ngây thơ nghé con không biết sợ cọp của em.”

“Đừng… đừng hiểu.”

Châu Vũ vội vàng ngắt lời anh ta, cô ấy bình tĩnh lại, cả người lùi về đằng sau rồi nói: “Em và anh không cùng một thế giới, cho dù có nằm trong không gian phẳng thì cũng phải cách nhau rất xal”

Phó Thiết Ảnh vừa nghe cô ấy nói vậy thì sự lạnh lùng trong ánh mắt trở nên nhạt dần, thay vào đó là sự đáng sợ và tàn bạo.

Hai tay đang buông thống xuống hai bên thắt lưng bất giác nắm chặt lại, gân xanh ở đầu nắm tay nổi lên, từng khớp xương trở nên trắng bệch vì dùng quá nhiều lực.

Anh ta nhớ đến những lời Châu Vũ nói trong phòng bệnh, hai người… đã được định sẵn là không thể ở bên nhau.

Anh ta có muốn ở bên Châu Vũ không?

Câu trả lời là anh ta hoàn toàn không phù hợp ở bên bất cứ một người nào!

“Em nghĩ rằng tôi yêu em sao?” Phó Thiết Ảnh lạnh lùng hỏi.

”.” Châu Vũ mím môi, cô ấy phải trả lời câu hỏi này thế nào đây? Vấn đề này nói thẳng ra rất dễ làm người ta xấu hổ đó.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không yêu bất kỳ ai. Em dạy cho tôi biết cái gì là tình cảm, tôi cũng phân biệt rất rõ cái gì là nội dung dạy học, cái gì là đời thực. Em quá yếu đuối, muốn giết em cũng chỉ đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy. Em chưa xứng để trở thành người bầu bạn với tôi, vì thế đừng tự đề cao bản thân mình quá, đối với tôi mà nói thì em cũng chỉ là một mối nhân duyên ngắn ngủi, thêm vào đó là… một người giáo viên hợp tiêu chuẩn mà thôi.”

`“Tôi chỉ muốn từ từ bù đắp lại .. những thứ còn thiếu sót trong những năm qua.”

“Chỉ vậy thôi.”

Phó Thiết Ảnh lạnh lùng nói ra ba chữ cuối cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.