Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1643



Chỉ vậy thôi.

Châu Vũ nghe cả một câu nói dài đằng đãng, trái tim không kìm được mà bất giác thắt chặt lại, tựa như đang bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt làm cho cô ấy không thể thở nổi.

Hiện giờ đến bản thân cô ấy còn không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nhưng anh ta lại vẫn tỉnh táo như vậy.

Cô ấy sợ càng ngày sẽ càng lún sâu vào mối quan hệ này hơn nên không lúc nào ngừng nhắc nhở bản thân rằng bọn họ là người ở hai thế giới khác nhau, cô ấy sẽ không yêu một tên ma quỷ.

Hết lần này đến lần khác cố gắng †ẩy não nhưng cũng hết lần này đến lần khác đắm chìm vào nó.

Thứ duy nhất mà Châu Vũ mong chờ… chính là cái chết.

Nếu như Châu Vũ chết rồi vậy thì đoạn tình cảm này cũng sẽ kết thúc, bản thân cô ấy cũng không cần đau khổ như vậy nữa.

Nhưng anh ta lại có thể nhìn nhận mọi chuyện rõ ràng như vậy, trong khi đó nhìn lại mình thì lại thấy chính mình chẳng khác nào một thằng hề nhảy nhót, lố bịch và đáng cười.

Vì thế người duy nhất cần được nhắc nhở ở đây là chỉ có chính bản thân cô, còn anh ta ngay từ khi bắt đầu vẫn luôn duy trì được sự tỉnh táo sao?

Ngay cả trong những buổi dạy học, người đắm chìm vào nó cũng là cô ấy, còn anh chỉ là người ngoài cuộc sao?

Cô ấy vừa nghĩ đến đây thì xúc động đến mức không thể thở nổi, ngụm khí cứ như vậy nghẹn lại tựa như có một chiếc xương bị mắc vào trong cổ họng vậy.

Châu Vũ ngơ ngác nhìn Phó Thiết Ảnh, rõ ràng vẫn là gương mặt đó nhưng cô ấy lại không thể nhìn thấu được anh ta.

Thế là nước mắt chỉ chực trào ra làm tâm nhìn trở nên mơ hồ, làm mờ đi cả từng đường nét trên gương mặt anh.

Trái tim… đột nhiên đau quá! Đau đớn dữ dội.

Cô ấy khẽ chớp mắt, dòng nước mắt nóng bỏng lặng lẽ lăn dài trên má.

Phó Thiết Ảnh vừa nhìn thấy thì trong lòng liền khẽ nhói lên, anh ta vô thức đưa tay lau nước mắt cho cô ấy.

Mà Châu Vũ lại như chim sợ cành cong vội vàng lùi về phía sau để tránh anh ta.

Bàn tay của anh ta cứ thế lơ lửng giữa không trung, khí lạnh trong xe xộc tới lạnh thấu tim gan.

Châu Vũ đưa tay, qua quýt lau nước mắt trên mặt mấy cái rồi nói: “Anh, anh nói đúng, chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, cần gì phải nghiêm túc như thế. Tôi là giáo viên còn anh là học sinh, cả hai chúng ta chỉ đang chơi đùa mà thôi.”

“Nhưng tôi vẫn phải khuyên anh điều này, đừng cố gắng thăm dò tìm hiểu một người phụ nữ, tôi sợ anh sẽ yêu người đó mất.”

“Tôi sẽ không yêu bất cứ ai.”

“Đúng đó… vốn dĩ tôi tưởng rằng trái tim anh là một tảng băng, rồi sẽ có một ngày được sưởi ấm mà tan chảy. Mãi đến bây giờ tôi mới biết trái tim của anh là một miếng sắt lạnh lẽo, mà một miếng sắt… thì sao có thể tan chảy được chứ?”

“Là tôi thất lễ rồi, tôi cũng suy nghĩ nhiều quá nên mới thực sự sợ anh sẽ thích tôi, nếu như vậy thì sẽ mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rồi. Đến lúc đó lại dính lấy như cao bôi da chó, vùng vẫy như thế nào cũng không thể ném đi được.

Huống hồ… anh còn lớn tuổi như vậy rồi, tôi thực sự không thích anh đâu vì tôi không hề có hứng thú với tình yêu chú cháu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.