Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1671



Chương 1671

Cô không ngừng giấy dụa nhưng lại bị Diên dùng lực giữ lại. Cô giống như con thú nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, chỉ có thể giơ mắt lên nhìn người yêu thương nhất bị thương tổn mà không cách nào chạy ra được.

Thời khắc đó, trái tim cô đau nhói như bị đứt ra từng khúc.

Cô thực sự cho răng Phó Minh Tước muốn giết anh. Thời khắc đó cô đã nghĩ rằng, nếu như anh chết rồi thì cô cúng không thiết sống nữa.

Cô vốn nghĩ rằng, nếu như anh chết rồi cô sẽ tiếp tục sống để thay anh chống đỡ tập đoàn Cố Linh, thay anh chăm sóc bố mẹ anh, thay anh chăm sóc con cái.

Nhưng thực tế chứng minh, lúc nhìn thấy anh toàn thân đây máu cô chỉ muốn cùng anh chết đi, cùng anh chôn chung trong một quan tài.

Cô vốn không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, từ đầu đến cuối cô đều là cô gái nhỏ của anh.

Cây đại thụ to lớn đã bị ngã xuống, chỗ dựa vững chắc đã không còn thì cô còn lí do gì để mạnh mẽ chống đỡ chứ?

“Dọa tới em rồi đúng không? Diên không nên để em nhìn thấy, hình ảnh nhất định rất đẫm máu, anh sợ em sẽ gặp ác mộng mất.”

“Cố Thành Trung… Anh thực sự điên rồi sao, không biết phân biết chủ yếu và thứ yếu. Trọng điểm là em sẽ nằm mơ thấy ác mộng sao? Anh sẽ chết đấy, anh có biết không?”

“Anh không sợ chết.”

“Vậy anh sợ cái gì chứ?” Cô hạ giọng gào thét.

“Anh sợ…” Anh có chút khựng lại, ấm áp nói: “Anh sợ mất em.”

Lời này vang vọng bao trùm bên tai vô cùng ma mị, đánh thẳng vào nội tâm.

Trái tim cô nén lại một hồi, nước mắt cũng dừng lại trong chớp mắt, không còn rơi xuống nữa.

Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn, im lặng lau nước mắt mà không nói một lời nào.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm lắng.

Cố Thành Trung đánh vỡ sự an tĩnh, anh hít một hơi thật sâu.

Trong nháy mắt cô trở nên căng thăng: Sao vậy?”

“Cả người đau nhức…”

“Có thuốc giảm đau không? Hay là em đi tìm bác sĩ?”

“Có thuốc giảm đau, ở…”

Lời nói phía sau cô nghe không rõ, bởi vì tiếng của anh thực sự rất nhỏ.

Cô nghe không được liền tiến gần lại để nghe.

Cơ thể tiến lại gần, hai khuôn mặt càng ngày càng dựa gần lại với nhau.

Một giây sau anh bỗng nhiên hôn lên má cô.

Cô sửng sốt trong phút chốc.

“Đây chính là thuốc giảm đau của anh, các loại thuốc khác đều không tốt bằng.”

“Nếu như hôn môi thì tốt hơn nhiều.”

Anh liếm liếm cánh môi, bày ra bộ dạng chưa thỏa mãn.

Chỉ tiếc là đôi tay anh không cử động được, nếu không nhất định sẽ ôm chặt lấy cơ thể cô.

Phó Minh Tước bắn một phát vào cánh tay trái, một phát bắn vào bả vai phải làm cho cả hai tay anh đều không thể cử động. Hứa Trúc Linh nghe đến lời này hai má bỗng chốc đỏ bừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.