Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1677



Chương 1677

Cô kìm nén sự nóng nảy của mình, ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, phân hận nhìn Phó Minh Tước.

“Anh muốn để cha con họ trở thành kẻ thù của nhau?” Cố Thành Trung lập tức đoán được mục đích của Phó Minh Tước. : “Thực ra quan hệ của bọn họ cũng không được hòa thuận. Trong lòng Hắc Ảnh luôn oán hận Phó Minh Nam nhưng lại không thể không chịu sự khống chế của ông ta. Tất cả những thứ mà anh ta có đều là do Phó Minh Nam cho. Nếu như bỏ trốn thì về cơ bản là không có chỗ dung thân. Anh ta chỉ có thể làm việc giúp Phó Minh Nam. Nhưng năng lực của anh ta càng lớn, Phó Minh Nam càng kiêng dè.”

“Phó Minh Nam đã bí mật đào tạo một nhóm sát thủ để bảo vệ bản thân.

Chính là vì sợ sau này Hắc Ảnh sẽ ra tay với ông ta. Bọn họ rất khó để đi đến bước xung đột trực tiếp với nhau, vì vậy †ôi cần giúp bọn họ một tay.”

“Khi tôi biết được lúc anh ta cải trang thành Dương Việt và yêu cầu tôi giết người, tôi đã rất buồn bực. Một người thực vật làm sao có thế lọt vào mặt anh ta. Tôi phát hiện trong đó có liên quan đến một người phụ nữ, vì vậy đã bắn Châu Vũ khiến anh ta nổi giận.”

“Một bóng dáng đến ánh sáng cũng không thể nhìn thấy không ngờ lại có thể rung động. Thật sự là rất đáng kinh ngạc. Những năm này Phó Minh Nam dạy anh ta cách tuyệt tình tuyệt nghĩa, mất hết tính người. Anh ta đến cả bố mẹ ruột của mình cũng như anh em ruột thịt đều không do dự mà ra tay. Vậy mà có thể mềm lòng trước một người phụ nữ.”

“Tôi liền nói cho Phó Minh Nam sự tôn tại của Châu Vũ coi như là một món quà cho ông ta trước khi đi. Phó Minh Nam vẫn cần Hắc Ảnh cho nên tuyệt đối sẽ không để anh ta bị người khác gài bấy. Vì vậy Phó Minh Nam phái anh †a đi London, còn tôi thì bắt người lại.

“Vì sao anh không giao cho Phó Minh Nam ngay từ đầu?”

Đây mới là việc mà Cố Thành Trung cảm thấy hứng thú nhất.

Phó Minh Tước nghe vậy liền trâm lặng một hồi lâu, uống từ ly này sang ly khác.

Dường như những lời này rất khó để mở miệng.

Bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề. Cuối cùng Phó Minh Tước nhẹ nhàng lắc đầu mà không nói một lời nào. : Cố Thành Trung quay đầu lại nhìn Hứa Trúc Linh nói: “Em lên xe trước đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”

Hứa Trúc Linh hiểu rằng lời chuẩn bị nói tiếp theo không thích hợp để cô nghe.

Cô mặc dù rất lo lắng cho Châu Vũ nhưng cô biết bản thân cô không thể làm gì được. Vì vậy cô không ở lại đây quấy rầy thêm nữa.

Cô vừa rời đi Phó Minh Tước mới mở miệng nói khẽ.

“Tôi đích thực là muốn động vào cô †a, nhưng tôi lại không thể ngờ rằng cô †a lại chủ động đi theo tôi.”

“Châu Vũ tự nguyện sao?”

“Ừ, cô ta… là một người phụ nữ thông minh, rất giống với Gia Bảo lúc trước. Người lúc nào cũng bướng bỉnh, ai khuyên gì cũng không nghe. Chuyện này thật quá phức tạp. Anh… anh cứ yên lặng ở bên ngoài quan sát biến cố đi”

Phó Minh Tước nói mập mờ không rõ nhưng Cố Thành Trung cũng đoán được bảy tám phần. : “Anh thấy con người của Phó Thiết Ảnh như thế nào?”

“Tôi rất ít khi tiếp xúc với anh ta, nhưng đó không phải là người dễ thỏa thuận, kiểu người tàn nhẫn.”

“Tôi cảm giác được người em ruột này của tôi chỉ có hơn chứ không hề kém tôi.”

Cố Thành Trung giương môi lên làm lộ ra nụ cười vô cùng ý vị.

“Vì vậy anh đã gặp được một đối thủ mạnh rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.